Cảm nhận về anh thanh niên trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa để thấy được vẻ đẹp của những con người lao động với công việc thầm lặng. Sau đây là dàn ý cảm nhận nhân vật anh thanh niên cũng các bài văn mẫu cảm nhận về nhân vật anh thanh niên trong truyện Lặng lẽ Sa Pa hay và cụ thể. Hãy tham khảo cùng Thuvienhoidap nhé !
Dàn ý cảm nhận nhân vật anh thanh niên
Dưới đây là Dàn ý cảm nhận nhân vật anh thanh niên chi tiết nhất giúp các bạn làm bài tốt hơn !
Bạn đang xem bài: Top 8 bài cảm nhận về nhân vật anh thanh niên siêu hay
A. Mở bài
– Giới thiệu tác giả Nguyễn Thành Long và tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa
- Nguyễn Thành Long là cây bút chuyên viết về truyện ngắn và kí, các tác phẩm của ông là luôn tạo được hình tượng đẹp, tiếng nói ngọt ngào, giọng văn trong trẻo, nhẹ nhõm, thân thiện.
- Tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa viết năm 1970, sau chuyến đi thực tiễn Lào Cai của nhà văn, tiêu biểu cho phong cách Nguyễn Thành Long, ngợi ca những con người lao động thầm lặng, say mê hiến dâng tuổi xanh và tình yêu của mình cho quê hương, quốc gia.
– Khái quát về nhân vật anh thanh niên: đại diện tiêu biểu cho vẻ đẹp của những con người lao động với công việc thầm lặng, những con người lao động tầm thường nhưng mà cao cả, những con người đầy quan tâm, đầy trách nhiệm đối với quốc gia.
B. Thân bài
Khái quát về công việc của anh thanh niên
- Anh thanh niên làm kĩ sư khí tượng thủy văn trên đỉnh Yên Sơn cao 2.600m.
- Nhiệm vụ của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hằng ngày để phục vụ sản xuất, phục vụ tranh đấu. => Công việc đầy gieo neo, thử thách, đáng sợ hơn cả là phải đối diện với nỗi độc thân “thèm người”.
Luận điểm 1: Anh thanh niên say mê và có trách nhiệm cao trong công việc
– Anh làm việc một mình trên đỉnh núi cao, chấp nhận cuộc sống độc thân, xa cách với số đông.
– Mỗi ngày đều phải báo cáo số liệu cụ thể vào 4 mốc thời kì là 4 giờ sáng, 11 giờ trưa, 7 giờ tối và 1 giờ sáng.
– Anh làm việc trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt:
- có mưa tuyết, trời tối đen, “gió tuyết và lặng im ở bên ngoài như chỉ chực đợi mình ra là ào ào xô tới”
- “gió thì giống những nhát thanh hao lớn muốn quét đi tất cả, ném vứt lung tung… Những lúc yên lặng lạnh cánh nhưng mà lại hừng hực như cháy. Xong việc, trở vào, ko thể nào ngủ được”. -> Nghệ thuật so sánh, liệt kê, nhân hóa được dùng hiệu quả, giúp người đọc cảm nhận thật rõ về sự khắc nghiệt của thời tiết Sa Pa.
– Thái độ của anh với công việc:
- Vui vẻ, hồ hởi san sẻ về công việc của mình rất cụ thể, tỉ mỉ, đầy hào hứng.
- Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào vẫn luôn siêng năng, cần mẫn, đều đặn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. => Anh thanh niên là một người yêu công việc, say mê lao động; có ý thức trách nhiệm cao, hợp lí tưởng sống đẹp và ý thức vượt khó, sẵn sàng chấp nhận thử thách.
Luận điểm 2: Anh thanh niên có nhẽ sống, lý tưởng sống cao cả đáng trân trọng
- Sống giữa những năm tháng chống Mĩ, anh luôn khát khao được cầm súng ra mặt trận, anh đã cùng bố viết đơn xin ra lính…
- Ý thức được ý nghĩa thiêng liêng của công việc, anh sẵn sàng vượt bao thử thách, gieo neo, đặc trưng là nỗi độc thân để hoàn thành nhiệm vụ.
- Cũng vì ý thức trách nhiệm đấy nhưng mà anh ko những ko cảm thấy chán, ko cảm thấy sợ nhưng mà còn đặc trưng yêu nghề, say mê với công việc của mình: “Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi…”
Luận điểm 3: Anh thanh niên có tâm hồn trẻ trung, yêu đời, yêu cuộc sống
– Là thanh niên, lại sống nơi hẻo lánh, vắng người, nhưng anh ko sống buông thả nhưng mà đã biết tổ chức cho mình một cuộc sống khoa học, văn hóa:
- Căn phòng, nhà cửa gọn ghẽ ngăn nắp;
- Trồng hoa tô điểm cho cuộc sống của mình
- Nuôi gà tăng gia sản xuất, phục vụ cho cuộc sống của chính mình
- Thỉnh thoảng xuống núi tìm gặp lái xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi nỗi nhớ nhà.
==>> Anh thanh niên có ý thức sáng sủa, yêu đời, sống khoa học. => Anh thanh niên đã thắng lợi nỗi độc thân và tạo cho mình một cuộc sống đẹp tươi đầy ý nghĩa với một niềm yêu đơi, yêu cuộc sống say mê.
Luận điểm 4: Anh thanh niên linh động, chân tình, hiếu khách, chu đáo.
– Niềm vui được đón tiếp khách dào dạt trong anh, bộc lộ qua từng cử chỉ, nét mặt, lời nói: + Biếu bác lái xe củ tam thất
- Tặng bó hoa cho cô gái
- Tặng giỏ trứng gà cho ông họa sĩ
– Anh thanh niên đã bộc bạch nỗi lòng, sẻ chia tâm tình với các vị khách một cách rất linh động, ko hề giấu giếm => Sự linh động, những lời tâm tình chân tình của anh thanh niên đã giúp xóa bỏ khoảng cách giữa họ, tạo mối tâm giao đầy thân tình, cảm động.
Luận điểm 5: Anh thanh niên là người rất khiêm tốn, giản dị, lễ phép.
- Khi ông họa sĩ bộc bạch ý muốn phác họa chân dung mình, anh từ chối vì tự thấy mình ko xứng đáng với niềm cảm mến và sự tôn vinh đấy
- Anh giới thiệu cho ông họa sĩ về ông kĩ sư ở vườn rau, nhà khoa học nghiên cứu sét… -> Anh chỉ dám nhận phần nhỏ nhỏ, tầm thường so với bao nhiêu người khác. * Nhận định về nghệ thuật xây dựng nhân vật
- Nhân vật được lí tưởng hóa từ nhiều điểm nhìn, nhiều góc nhìn
- Nhân vật được đặt trong tình huống rực rỡ:
- Là thanh niên trẻ trung, sôi nổi, yêu đời nhưng lại làm việc ở một nơi hẻo lánh, hẻo lánh và độc thân.
- Cuộc gặp mặt ngắn ngủi giữa anh với ông họa sĩ, cô kĩ sư trên đỉnh Yên Sơn đã giúp người đọc cảm thu được vẻ đẹp của anh.
- Không gọi nhân vật bằng tên cụ thể nhưng mà bằng đặc điểm giới tính, nghề nghiệp
- Khắc họa nhân vật qua những cụ thể nghệ thuật rực rỡ, giàu sức gợi.
C. Kết bài
- Cảm nhận của em về nhân vật anh thanh niên.
- Liên hệ thế hệ trẻ hiện nay.
Sơ đồ tư duy cảm nhận của em về nhân vật anh thanh niên
Sau đây là Sơ đồ tư duy cảm nhận của em về nhân vật anh thanh niên dễ hiểu nhất !
Tổng hợp bài văn mẫu cảm nhận nhân vật anh thanh niên
Nhân vật Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa mang trong mình lòng yêu nghề, tinh thần trách nhiệm cao với công việc. Với bài Cảm nhận về nhân vật Anh thanh niên trong Lặng Lẽ Sa Pa sẽ giúp các em học sinh lớp 9 hiểu sâu sắc hơn về công việc của anh thanh niên.
Cảm nhận về anh thanh niên ngắn gọn
Nói tới Nguyễn Thành Long, người ta lại nhắc tới một cây bút cần mẫn, nhiệt thành đi sâu vào thực tiễn, tìm kiếm chất liệu từ cuộc đời để phản ánh cuộc đời một cách chân thực. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa là kết quả chuyến hành trình thực tiễn đấy tại Lào Cai. Truyện khắc họa nhân vật anh thanh niên làm công việc khí tượng với biết bao phẩm chất cao đẹp về lý tưởng và lẽ sống đáng quý của con người.
Không xuất hiện ngay từ đầu tác phẩm, nhưng người đọc biết tới anh thanh niên qua những lời nói chuyện của bác lái xe trên chuyến hành trình trở về thành thị từ đỉnh Yên Sơn. Hình ảnh đấy lại được khắc họa rõ ràng hơn trong cuộc gặp mặt giây khắc giữa anh và mọi người lúc xe ngừng lại nghỉ ở giữa hành trình. Dù chỉ xuất hiện trong giây khắc nhưng anh thanh niên đã giúp mọi người có thêm những suy nghĩ mới mẻ: Trong cái lặng im của Sa Pa […] Sa Pa nhưng mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ tới chuyện ngơi nghỉ, có những con người làm việc và lo nghĩ tương tự cho quốc gia.
Một mình trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét với công việc đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất góp phần vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ tranh đấu và sản xuất cho đồng bào ta. Việc làm tuy mang lại nhiều ý nghĩa nhưng cũng dễ gây cảm giác buồn tẻ, đơn điệu lại yêu cầu sự tỉ mỉ, chuẩn xác và có ý thức trách nhiệm cao. Mỗi ngày cứ đều đặn bốn lần, bất kể nắng, gió hay mưa bão, anh đều phải thực hiện nhiệm vụ của mình và báo về trung tâm.
Công việc ko khó nhưng gieo neo, “gieo neo nhất là lần ghi và báo lúc một giờ sáng. Rét, có cả mưa tuyết. Nửa đêm, chui ra khỏi chăn, ngọn đèn bão có vặn to tới mức nào cũng cảm thấy ko đủ sáng. Xách đèn ra vườn, gió tuyết và cái yên lặng bên ngoài chỉ chực đợi mình ra là ào ào xô tới”. Gian khổ trong công việc là vậy, gieo neo trong hoàn cảnh sống lại càng lớn hơn gấp bội.
Một mình quanh năm giữa “bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”, độc thân lặng lẽ, ko một bóng người. Có lúc lại “thèm người” tới độ lăn cây chặn giữa đường để có dịp gặp mặt, nói chuyện cùng hành khách trên xe. Khó khăn, gieo neo là vậy, nhưng điều gì đã giúp anh vượt lên hoàn cảnh đấy? Phcửa ải chăng đó là ý thức công việc, là lòng yêu nghề lúc thấy được công việc lặng thầm này mang lại lợi ích cho cuộc sống và cho mọi người.
Miệt mài với công việc, xem công việc là bạn nên ko thấy độc thân. Anh hiểu rằng công việc của mình mang lại lợi ích cho cuộc sống, giúp quân ta đánh thắng trận, giúp đồng bào ta sản xuất được mùa. Vì vậy, dù ko có người nào đôn đốc, thúc giục hay giám sát, anh vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Anh yêu công việc của mình, anh xem đó là thú vui, là người bạn thân thuộc và kể về điều đó một cách say sưa, đầy tự hào. “Công việc của cháu gieo neo thế đấy, chứ nếu cất nó đi cháu buồn chết mất”, lời tâm tình của anh với bác họa sĩ cũng chính là lời bộc bạch chân tình cho lòng yêu nghề và ý thức trách nhiệm ở anh thanh niên.
Giá trị thực thụ của con người chính là ở lý tưởng và lẽ sống của mình. Anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa chính là người dung hòa được lý tưởng và lẽ sống đấy. Anh biết cách sắp xếp công việc hợp lý, biết tìm thú vui trong cuộc sống, tổ chức cuộc sống ở trạm khí tượng ngăn nắp, đầy đủ và thú vị. Những vườn hoa thược dược đầy màu sắc, những chú gà mái cho quả trứng to tròn, những chú gà con ton tả, những quyển sách chứa đựng biết bao điều thú vị. Cuộc sống buồn tẻ nhưng với cái nhìn sáng sủa và sự chủ động của người đàn ông đầy lý tưởng đã làm cuộc sống đấy trở thành thú vị hơn bao giờ hết.
Anh thanh niên là một người linh động, trân quý tình cảm của mọi người và dành rất nhiều tình cảm tới những người xung quanh mình. Anh gửi củ tam thất cho vợ của bác lái xe, gửi làn trứng cho bác họa sĩ, gửi tặng đóa hoa cho cô kỹ sư. Đằng sau những món quà giản đơn đấy là sự quan tâm chân tình và chu đáo từ một tâm hồn hồn hậu. Bác lái xe gọi anh là “người cô duy nhất thế gian” nhưng chính anh lại tâm tình với bác họa sĩ mình với công việc “là một vài” chứ ko phải một mình. Quả thật những người có lý tưởng đẹp sẽ có những suy nghĩ đẹp.
Công việc dù vất vả, dù mang lại nhiều lợi ích thế nhưng anh lại là người vô cùng giản dị, khiêm tốn. Anh cảm thấy mình là một người tầm thường như biết bao người đang hiến dâng tuổi xanh cho quốc gia, cho nên, lúc bác họa sĩ ngỏ ý định vẽ chân dung, anh từ chối và giới thiệu “những người khác đáng vẽ hơn”. Chỉ với một số cụ thể xuất hiện trong giây khắc nhưng chân dung, ý thức của anh thanh niên xuất hiện khá rõ nét với những nét đẹp về tình cảm, tâm hồn, cách sống, quan niệm sống và quan niệm về công việc.
Trong truyện ngắn này còn xuất hiện một số nhân vật khác đã góp phần làm rõ nét hơn nhân vật chính. Đó là bác lái xe, cầu nối khiến người đọc mong đợi gặp anh, là ông họa sĩ với cảm giác xúc động, bối rối “vì họ sĩ đã bắt gặp một điều thật ra ông vẫn ước ao được biết”. Chính nỗi xúc động và bao điều suy tư của ông họa sĩ đã làm cho chân dung anh thanh niên sáng đẹp hơn lên và chứa đựng những chiều sâu tư tưởng. Đặc thù nhất chính là cô kỹ sư trẻ soi chiếu vào cái đẹp của anh thanh niên để người đọc hiểu thêm về cuộc sống tuyệt đẹp của người thanh niên, về toàn cầu những con người như anh. Đây chính là thủ pháp nghệ thuật nhưng mà nhà văn sử dụng thành công trong việc xây dựng nhân vật chính của truyện mình.
Với tình huống truyện hợp lý, cách kể chuyện tự nhiên từ điểm nhìn của bác họa sĩ, truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa đã khắc họa thành công hình ảnh đẹp của người lao động tầm thường. Anh thanh niên làm công việc khí tượng một mình trên đỉnh núi cao, anh ko có tên, chỉ gọi một cách nói chung là thanh niên với cách gọi nói lên sức trẻ, lý tưởng, tâm huyết cùng mong muốn hiến dâng mọi thứ tuyệt vời cho quốc gia.
“Chỉ có cuộc sống vì người khác mới đáng quý”. Câu nói đấy của A. Enstein khiến người ta suy nghĩ về lý tưởng và lẽ sống của con người trong thời đại ngày nay. Sự liên kết giữa tự sự, trữ tình và bình luận đã phác họa hình ảnh anh thanh niên – người trai lý tưởng mang lẽ sống cao đẹp của cuộc sống thời đại lúc bấy giờ. Đó là những con người lặng thầm, làm những công việc lớn lao hiến dâng cho cuộc sống.
Cảm nhận về nhân vật anh thanh niên trong truyện Lặng lẽ sa pa
Lặng Lẽ Sa Pa là một truyện ngắn vô cùng nhẹ nhõm, giàu chất thơ và tác giả đã xây dựng được hình tượng nhân vật đẹp. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa được viết vào năm 1970, sau chuyến đi thực tiễn ở Lào Cai của tác giả Nguyễn Thành Long, có thể coi đây là một trong những truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách của ông. Truyện ngắn với những nhân vật ko tên đặc trưng tiêu biểu là nhân vật anh thanh niên trẻ cán bộ khí tượng trên đỉnh Yên Sơn. Tác giả muốn giới thiệu với độc giả một nhân vật tiêu biểu trong công cuộc lao động và xây dựng quốc gia ở miền Bắc trên vùng cao khuất nẻo này.
Vẻ đẹp tự nhiên Sa Pa đã làm nền cho vẻ đẹp con người Sa Pa. Những con người làm thuê việc nghiên cứu khoa học trong lặng lẽ nhưng mà rất khẩn trương vì lợi ích quốc gia, vì cuộc sống con người đó là anh thanh niên cán bộ khí tượng kiêm vật lí địa cầu.
Vẻ đẹp của anh được trình bày trong hoàn cảnh sống và công việc, anh thanh niên một mình làm việc trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Quanh năm suốt tháng bốn bề cây phủ mây phong cảnh lạnh rét, anh cô độc tới thèm người và luôn nhớ người lần làm quen này anh quen với ông họa sĩ già và cô kĩ sư trẻ thú vui đấy càng tiếp thêm cho anh tình yêu cuộc sống. Công việc của anh “Đo nắng, đo mưa, đo gió, tính mây” nhằm dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày nhằm phục vụ sản xuất, tranh đấu công việc yêu cầu tỉ mỉ, chuẩn xác và có ý thức trách nghiệm cao. Hằng ngày anh phải “ốp về nhà” vào bốn thời khắc không giống nhau.
Công việc gieo neo vất vả nhưng anh yêu và làm việc hết mình, chính lòng say mê công việc nhưng mà anh đã vượt qua được nỗi độc thân. Anh có suy nghĩ chân tình và thâm thúy: “Khi ta làm việc ta với công việc là đôi sao gọi là một mình được… Công việc của cháu gieo neo thế đấy chứ cất nó đi cháu buồn tới chết mất “qua lời tâm tình này ta thấy suy nghĩ và lối sống cao đẹp của anh biết làm chủ bản thân, ý thức thâm thúy về mục tiêu làm việc.
Anh thanh niên tự biết làm cho cuộc sống vui vẻ, đầm ấm, thơ mộng và ý nghĩa. Anh trồng hoa… Anh đọc sách trò truyện giao tiếp với sách, lấy sách làm tri ân, tri kỉ, anh nuôi gà và toàn cầu riêng của anh “một gian nhà ba gian sạch sẽ, một cuộc đời riêng thu gọn lại một góc trái gian với chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách có nhẽ chính lối sống đẹp tươi đó khiến anh quên đi hoàn cảnh cô độc, công việc khắc nghiệt để yêu nghề hơn, yêu cuộc sống hơn.
Anh thanh niên còn là người khiêm tốn thành thực đáng quí. Khi ông họa sĩ muốn vẽ chân dung anh… Anh tận tình giới thiệu để ông vẽ chân dung họ, những con người làm việc hết mình thầm lặng, những hiến dâng đáng trân trọng. Một nét đẹp đáng quí mến nữa ở anh là tấm lòng rộng mở chân tình, thân thiện thân thiết. Với mọi người với bác lái xe anh chu đáo nhớ tới việc gửi củ tam thất về làm quà cho bác gái.
Với người bạn mới anh vui tươi tới mất bình tĩnh vội vã lúc thấy họ tới thăm nơi ở và làm việc của mình, anh tặng bó hoa đẹp rực rỡ cho cô gái, anh đếm từng phút vì thời kì gặp mặt quí hiếm vô cùng anh thèm và khát khao nghe chuyện dưới xuôi. Khi chia tay anh xúc động quay mặt đi và đưa vào tay ông họa sĩ làn trứng gà làm quà cho mọi người ăn, trên đường anh ko dám tiễn họ, sợ quyến luyến nhưng mà ko cầm nổi lòng mình.
Quá khứ – chiến tranh và những đói khát, nghèo nàn của quốc gia đã lùi xa. Chúng ta – một thế hệ trẻ của thế kỉ 21 đang từng bước tiến công vào khoa học và hội nhập quốc tế, tiếp tục đương đầu với rất nhiều khó khăn mới, chúng ta có quyền quên lãng đi những quá khứ của quốc gia, của dân tộc nhất là các thế hệ cha anh ta đã hiến dâng và hi sinh để có ngày hôm nay. Những bài học về phẩm chất và lí tưởng sống như anh thanh niên trong tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa và những con người lao động vô danh vẫn mãi là tấm gương sáng cho thế hệ tương lai phải noi theo. Hãy nỗ lực học tập, tích lũy, rèn luyện để sống có ích cho bản thân, cho xã hội và được mọi người yêu quý, quý trọng..
Cảm nhận vẻ đẹp của anh thanh niên nâng cao
Nguyễn Thành Long thuộc thế hệ nhà văn, thi sĩ trưởng thành trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp. Ông thường viết truyện ngắn pha chất ký. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa là cái kết của chuyến đi Lào Cai trong mùa hè năm 1970 của tác giả. Đó cũng là khoảng thời kì nhưng mà phong trào “ba sẵn sàng” ở miền Bắc đang diễn ra sôi nổi. Đọc truyện ngắn Lặng Lẽ Sa Pa, người đọc ấn tượng thâm thúy hình ảnh anh thanh niên làm công việc khí tượng kiêm vật lý địa cầu luôn chân tình, cần mẫn và say mê trong công việc dù vượt qua nhiều khó khăn gieo neo.
Anh thanh niên là một người luôn miệt mài với công việc. Một mình anh sống trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Trong suốt bốn năm trời, hàng ngày anh “có nhiệm vụ đo gió, đo nắng, đo mưa, đo chấn động mặt đất, dự vào báo thời tiết hàng ngày phục vụ sản xuất, phục vụ tranh đấu”. Ngày qua ngày anh sống trong bóng đêm với mưa sương gió tuyết, ít người nào thấy bóng người. Bác lái xe nói anh là người “cô duy nhất thế gian” nhưng anh lại nói “lúc ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của cháu gắn liền với bao anh em đồng chí khác. Công việc của cháu gieo neo thế đấy chứ cất nó đi cháu buồn chết mất”.
Qua lời tâm tình của anh thanh niên, người đọc nhận thấy hình ảnh một người trẻ tuổi yêu nghề và sẵn sàng hiến dâng. Hình như anh nhìn thấy rằng công việc của mình đang làm vô cùng quan trọng và có tính tập thể cao bởi gắn liền với rất nhiều đồng chí. Anh ko nhận thấy mình lạc lõng giữa nơi núi rừng hẻo lánh, ko thấy mình cô độc vì ngoài công việc ra anh còn có một người bạn để trò chuyện, đó chính là những cuốn sách. Anh nói “Lúc nào tôi cũng có người trò chuyện, tức là có sách đấy nhưng mà”.
Mặc dù sống trong điều kiệu thiếu thốn và khắc nghiệt nhưng anh thanh niên luôn nỗ lực vượt qua mọi khó khăn. Anh tự sắp xếp cuộc sống, dù một mình ở trên đỉnh núi cao anh vẫn có bầy gà đẻ trứng, có trà ngon, có vườn hoa. Điều đó cho người đọc thấy được anh biết vượt qua khó khăn để yêu đời và tận hưởng cuộc sống bình dị chốn rừng hoang. Anh ko ngại khó, ngại khổ dầm mình trong “mưa tuyết”. Anh kể rằng “Gian khổ là lần ghi và báo về lúc một giờ sáng… Ở đây có cả mưa tuyết đấy”, rồi “ngọn đèn bão vặn to cỡ nào cũng ko đủ sáng”, “gió tuyết và lặng im ở bên ngoài chỉ đợi mình ra là ào ào xô tới”.
Anh thanh niên kể về sự lặng im lúc một giờ sáng đó mới thật đáng sợ “nó như bị gió chặt ra từng khúc, nhưng mà gió thì giống như nhát thanh hao lớn muốn quét đi tất cả, ném vứt lung tung”. Công việc của người thanh niên trên đỉnh núi Yên Sơn vất vả cực nhọc như thế đấy. Cái lúc một giờ sáng, trong khi người ta còn đang say giấc ngủ, anh vẫn tỉnh dậy vượt cái gió, cái lạnh, bão tuyết và sự lặng im tới rợn người của núi rừng hoang vu để hoàn thành công việc. Anh kể “những lúc yên lặng lạnh cóng nhưng mà lại như hừng hực cháy”.
Có nhẽ, cái điều làm anh ko ngại khó ngại khổ, vượt qua tất cả mọi cản trở chính là cái sự hừng hực đấy, cái tận tình, khả năng và sống hết mình của sức trẻ. Phcửa ải chăng khắc họa hình ảnh anh thanh niên, Nguyễn Thành Long muốn phần nào nhấn mạnh sự tận tình, siêng năng và khát khao muốn hiến dâng của những người thanh niên thời đấy gắn với phong trào “ba sẵn sàng”.
Không chỉ cần mẫn trong công việc, vượt mọi khó khăn thử thách, anh thanh niên trong tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa còn là một người chân tình. Anh có những đóng góp quan trọng trong phục vụ sản xuất và tranh đấu, góp một phần ko nhỏ cho quốc gia nhưng anh vẫn rất khiêm tốn. Khi bác họa sĩ già phác họa chân dung của mình trong cuốn sổ tay, anh ngượng ngùng và vui vẻ giới thiệu những người đáng vẽ hơn mình cho bác họa sĩ. Anh giới thiệu “ông kỹ sư ở vườn rau dưới Sa Pa”, rồi anh say sưa kể về người kỹ sư với một sự ngưỡng mộ “ngày này qua ngày khác ông ngồi dưới vườn su hào, rình xem cách ong lấy phấn thụ phấn cho hoa su hào”, “tự ông cầm một chiếc que, mỗi ngày lúc chín mười giờ sáng, lúc hoa tung cánh, đi từng cây su hào làm thay cho ong”.
Anh ngợi ca ông kỹ sư già đã tận tình trong công việc để “su hào nhân dân toàn miền Bắc nước ta ăn được to hơn ngọt hơn trước”. Nghe qua cách kể chuyện hào hứng của anh về người kỹ sư và việc từ chối được vẽ chân dung, người đọc nhận thấy anh thanh niên luôn khiêm tốn lúc được khen ngợi những hi sinh thầm lặng của mình nhưng lại rất trân trọng những hiến dâng của mọi người xung quanh.
Anh ko chỉ giới thiệu bác họa sĩ vẽ chân dung ông kỹ sư nông nghiệp nhưng mà còn cả “đồng chí nghiên cứu khoa học ở cơ quan” anh. Anh nhận thấy xung quanh còn bao nhiêu người đáng vẽ hơn mình, đóng góp nhiều hơn mình. Anh thốt lên “ông kỹ sư làm cháu thấy cuộc đời đẹp quá”. Đọc tới đây, ta càng thêm yêu quý anh thanh niên nhiều hơn, anh cảm thấy yêu đời, yêu cuộc sống, thấy cuộc đời đẹp và ý nghĩa hơn lúc chứng kiến bao người đang ngày đêm miệt mài, hi sinh và đóng góp cho tổ quốc.
Người đọc ko chỉ nhận thấy sự chân tình trong đức tính khiêm tốn, nhưng mà còn thấy được sự tinh tế, hiếu khách và quan tâm tới mọi người. Anh gây được thiện cảm với bác họa sĩ và cô kỹ sư ngay lần họp mặt trước nhất. Bác lái xe được anh biếu một “củ tam thất” cho vợ bác mới ốm dậy. Anh đón nhận cuốn sách bác sắm hộ với tâm trạng hào hứng, mừng vui. Và một cụ thể rất nhỏ thôi nhưng đủ để người đọc nhìn thấy sự tinh tế và hiếu khách của anh đó là tặng bó hoa cho cô gái “rất tự nhiên như một người đã quen thói, trao bó hoa đã cắt cho người con gái”. Tất cả những cử chỉ quan tâm đấy tới tất cả mọi người, chúng ta càng thấy thêm yêu quý và quý trọng anh thanh niên nhiều hơn.
Với một ngợi ca chân tình, nhà văn Nguyễn Thành Long đã vẽ nên một bức tranh thật đẹp về sự hiến dâng thầm lặng của con người trong những năm bảy mươi của thế kỷ trước. Người thanh niên trong tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa là biếu tượng của con người và những thanh niên thời đấy vượt qua khó khăn, vẫn miệt mài, say mê trong công việc, sống chân tình, khiêm tốn và đóng góp sức trẻ, tâm huyết cho sự tăng trưởng của quốc gia.
Cảm nhận của em về nhân vật anh thanh niên trong truyện ngắn lặng lẽ sa pa
Truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long là câu chuyện đẹp, nhẹ nhõm và bình dị kể về cuộc sống của những con người trong thời kỳ xây dựng quốc gia đi lên xã hội chủ nghĩa. Trong đó tác giả làm toát lên vẻ đẹp hiếm có của anh thanh niên làm nhiệm vụ trên núi cao và khát vọng sống, khát vọng hiến dâng bất tử.
Với giọng điệu nhẹ nhõm, trữ tình, sâu lắng; những trang viết mộc mạc, chân thực của Nguyễn Thành Long đã làm cho trái tim người đọc thổn thức, chộn rộn. Hình ảnh anh thanh niên được khắc họa đậm nét trong từng trang viết. Người đọc có một cái nhìn mới mẻ, khách quan hơn đối với những người đang ngày đêm thầm lặng hiến dâng cho quê hương, tổ quốc. Anh thanh niên ko có tên cụ thể, tác giả chỉ gọi anh là “anh thanh niên”, có nhẽ đó là dụng ý nghệ thuật của tác giả.
Qua ngòi bút của Nguyễn Thành Long, anh thanh niên hiện lên là người làm công việc khí tượng thủy văn, đo gió, đo mây. Trước hết anh là một người yêu nghề, tâm huyết đối với nghề, ko quản ngại khó khăn để hoàn thành công việc được giao. Cuộc sống của anh vốn bình lặng và giản dị, “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, bốn bề chỉ có cây cối và mây mù lạnh lẽo”.
Với một vài cụ thể đó, chúng ta đã tưởng tượng được cuộc sống buồn chán, tẻ nhạt của anh. Một người đang ở độ tuổi sung sức nhưng lại sẵn sàng hiến dâng, sẵn sàng đánh đổi tuổi xanh để mang lại sự no đủ, hạnh phúc. Chi tiết bác lái xe gọi anh là “người cô duy nhất thế gian” cũng hoàn toàn đúng với cuộc sống hiện nay của anh. Đối lập với sự bình lặng, êm đềm của công việc là tâm thế tĩnh tâm, lòng tâm huyết và yêu nghề thâm thúy. Đây chính là đức tính đáng quý của anh thanh niên trong mắt mọi người.
Anh tâm tình với mọi người “Công việc của cháu gieo neo thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn tới chết mất”. Qua cụ thể này, anh thanh niên hiện lên là một người đáng kính, anh ko ngại khó khăn, thử thách vẫn xả thân vào tuyến đường biết rằng ko mấy bình lặng. Bởi với anh đó chính là lẽ sống. Anh đã tự tìm thú vui cho bản thân mình trong những quyển sách. Có nhẽ đây là điều nhưng mà rất nhiều người trẻ cần phải học tập. Đó chính là việc ko được chùn bước, phải luôn ngửng cao đầu và tâm huyết hết mình với công việc.
Khi con người ta sống một mình quá lâu, thường thì sẽ rơi vào cảm giác độc thân tới cùng cực, sống khép kín và ngại giao tiếp với mọi người. Đấy vậy nhưng mà anh lại rất khát người “thèm người”. Chính đức tính này đã tạo nên lòng hiếu khách muốn san sẻ, sự tận tình mỗi lúc có người tới đây chơi. Tấm lòng này đã để lại trong lòng ông họa sỹ và cô kỹ sư trẻ nhiều tình cảm đặc trưng. Anh đã hồ hởi kể về cuộc sống của mình, về đồng nghiệp, về nét đẹp của Sa Pa trầm lặng.
Anh thanh niên đã lặng lẽ tặng hoa cho cô kỹ sư trẻ cũng như gói trà cho ông họa sỹ già. Tất cả những cử chỉ quan tâm đó khiến người khác khâm phục và ngưỡng mộ.
Theo mạch kể của Nguyễn Thành Long, anh thanh niên còn là một người rất khiêm tốn. Mặc dù công việc vất vả, vất vả nhưng anh ko bao giờ kêu than hay tự hào về mình điều gì hết. Anh luôn thấy mình nhỏ nhỏ trước người khác, đặc trưng là hành động ông họa sỹ đòi phác họa chân dung thì anh đã bảo “bác đừng vẽ cháu, cháu sẽ giới thiệu cho bác một người xứng đáng hơn”. Đây chính là một ý thức rất đáng quý và đáng học tập cho thế hệ trẻ.
Như vậy với tình tiết nhẹ nhõm, tình cảm nhưng Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long đã gieo vào lòng người đọc xúc cảm về hình ảnh một con người hi sinh thầm lặng ở một nơi hoang vắng. Chúng ta càng thêm trân trọng hơn những con người đang ngày đêm vì quốc gia.
Cảm nhận về nhân vật anh thanh niên hay nhất
Nguyễn Thành Long là một nhà văn nổi tiếng, với những tác phẩm rực rỡ để lại dấu ấn. Kết quả của chuyến đi thực tiễn Lào Cai mùa hè năm 1970 đã cho mọi người thấy được một Lặng lẽ Sa Pa. Trong đó, nổi trội lên là nhân vật anh thanh niên, sống một mình trên núi cao làm thuê việc đo khí tượng. Anh luôn thèm khát được gặp người để thỏa lòng mong ước.
Nhắc tới Sa Pa, trong đầu mỗi người đã xuất hiện một vùng đất mát lạnh, có tuyết mỗi lúc đông về, là nơi thăm quan, ngơi nghỉ rất thú vị. “Lặng lẽ Sa Pa” cho ta biết được một mặt khác ở vùng đất bao người muốn tới này. Đó là Sa Pa với những con người đang miệt mài lao động ngày đêm để hiến dâng một phần của mình cho quốc gia bằng sự say mê.
Mở đầu câu chuyện, anh thanh niên hiện lên vô cùng rõ nét qua câu chuyện của bác lái xe và người họa sĩ già, cô kĩ sư trẻ. Anh mới hai mươi bảy tuổi, một mình thích thú với công việc đo khí tượng trên đỉnh núi Yên Sơn cao hơn hai nghìn mét. Điều thú vị nhất ở anh chàng này là anh ta “thèm người”, sống một mình trên núi nên anh luôn muốn gặp con người dù chỉ một tí, anh muốn nhìn thấy họ, muốn nghe giọng nói của họ. Có lúc anh còn để cây ngang đường để có thể gặp người nói chuyện vài câu.
Khi lên đỉnh núi Yên Sơn cao vút, ông họa sĩ và cô kĩ sư đã gặp một chàng trai “tầm vóc nhỏ nhắn, nét mặt tỏa sáng”. Anh sống một mình trong căn nhà ba gian, sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, máy bộ đàm. Tuy anh sống một mình, nhưng chưa bao giờ anh buông thả bản thân, anh vẫn luôn tỷ mỉ cho những góc riêng trong cuộc sống của mình. Anh trồng hoa, nuôi gà, anh mang lại cho cuộc sống của mình rất nhiều thú vui. Khi có khách đột xuất anh kiệt hứng chào đón, giới thiệu với họ về cuộc sống của mình, đưa họ đi hái hoa và ngợi ca những người bạn khác cũng đang làm việc ở Sa Pa. Cuộc sống độc thân đấy ko làm anh bị mai mờ nhưng mà nó làm cho anh thanh niên được nổi trội hơn về những đức tính nhưng mà một người trưởng thành nên có.
Anh thanh niên hai mươi bảy tuổi, còn rất trẻ, chưa có người yêu đúng ra phải bay nhảy với cuộc sống, phải vui chơi ở phố phường tấp nập. Anh lại chọn rời xa nơi thành thị ồn ĩ, rời xa gia đình để gắn bó với công việc vất vả nhưng mà vô cùng độc thân này “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, phục vụ sản xuất, phục vụ tranh đấu”. Công việc đầy những trắc trở và nguy hiểm, yêu cầu sự tỉ mỉ rất cao, vậy nhưng mà anh lại say mê với nó. Công việc phải luôn canh đúng giờ, đương đầu với gió, bão, tuyết, hoang thú và sự độc thân.
Sức ép công việc ko có người nào để san sẻ, với một người tầm thường chắc họ đã rầu rĩ nhưng mà sống chẳng có ý nghĩa, nhưng anh luôn sống trong ý thức sáng sủa, một trái tim ấm áp, yêu đời. Anh đã vui sướng biết bao lúc kể về câu chuyện lúc kịp phát xuất hiện các đám mây khô nhưng mà từ đó quân ta đã hạ được bao nhiêu phản lực Mĩ trên cầu Hàm Rồng.
Cuộc sống riêng của anh là lúc ko làm việc anh lại đọc sách, nó như người bạn tâm tình, sách mang tới cho anh thú vui, sự sẻ chia, nguồn tri thức hữu ích và thỏa tâm hồn ham nghiên cứu của anh. Anh rất khiêm tốn, lúc biết họa sĩ muốn vẽ mình, anh đã từ chối, anh kể ra rất nhiều người khác phải hi sinh như thế nào, chứ mình ko là gì cả. Lời nói thiệt thà đấy, ko những trình bày lòng khiêm tốn nhưng mà còn vẽ ra trước mắt một hàng ngũ tri thức đang thầm lặng ngày đêm làm việc, hiến dâng, hi sinh. Sự hiến dâng đấy đã tạo điều kiện cho chúng ta hiểu trị giá của những con người đang thầm lặng làm việc, hi sinh bản thân mình vì lợi ích chung của toàn xã hội. Đó là những gương sáng chúng ta cần học tập và noi theo.
“Lặng lẽ Sa Pa” là một tác phẩm hay và rực rỡ. Hình ảnh anh thanh niên vô cùng nổi trội, qua đó ta hiểu thêm về cuộc sống vất vả của những con người thầm lặng và những đức tính vô cùng đẹp của họ.
Cảm nhận của em về vẻ đẹp của anh thanh niên
Nhắc tới Sa Pa, ta nghĩ ngay tới một khu du lịch nghỉ mát lớn của cả nước. Và vì thế, nhắc tới Sa Pa là nhắc tới sự ngơi nghỉ, tận hưởng. Nhưng với “Lặng lẽ Sa Pa”, Nguyễn Thành Long đã cho ta biết tới một Sa Pa hoàn toàn trái lại: Sa Pa với những con người đang miệt mài lao động ngày đêm hiến dâng cho quốc gia. Nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm là một người tiêu biểu trong số đó. Anh đã để lại trong lòng người đọc một niềm yêu quý và cảm phục thâm thúy.
Không yêu quý, cảm phục sao được một con người linh động, thân thiết, ngăn nắp… và đặc trưng là say mê, yêu quý và có trách nhiệm với công việc của mình như thế!
Mở đầu tác phẩm, anh hiện lên qua câu chuyện của bác lái xe với người họa sĩ già và cô kĩ sư trẻ. Đó là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, một mình làm công việc khí tượng kiêm vật lí địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai nghìn mét. Nhưng trước hết, điều gây ấn tượng mạnh cho độc giả là chuyện “thèm người” của anh chàng “cô duy nhất thế gian” kia. Không phải anh ta “sợ người” nhưng mà lên làm việc ở đây, trái lại, anh ta từng chặt cây ngáng đường ngăn xe ngừng lại để được gặp người “nhìn trông và nói chuyện một lát”.
Lên đỉnh Yên Sơn, người họa sĩ và cô kĩ sư được gặp một con người “tầm vóc nhỏ nhỏ, nét mặt rạng rỡ”. Anh ta sống trong “một căn nhà ba gian, sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, biểu đồ, thống kê, máy bộ đàm. Cuộc đời riêng của anh thanh niên thu gọn lại một góc trái gian với chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách”. Sự cô độc ko làm anh trở thành cục cằn, cẩu thả. Trái lại, nó càng làm nổi trội những đức tính hiếm có ở chàng trẻ trai này. Một cuộc sống giản dị, ngăn nắp của một người yêu đời, say mê công việc và ko có vẻ gì của sự buồn chán. Anh nồng nhiệt chào đón những người khách bất thần của mình; linh động giới thiệu về công việc, ngợi ca những người bạn cũng đang say mê miệt mài với công việc ở Sa Pa. Lòng yêu người của anh đã được trình bày phần nào ở những cụ thể trước đó: đào củ tam thất biếu vợ bác lái xe, “thèm người” tới mức hạ cây ngang đường để xe ngừng lại nhưng mà nói chuyện với mọi người năm ba phút… nhưng những người khách mới vẫn ko khỏi xúc động về những gì anh mang tới cho họ. Khi hai người khách trở về, ngoài những quả trứng “của nhà có được” anh còn tặng họ cả những bông hoa rực rỡ. Hoá ra anh cũng vô cùng mộng mơ và lãng mạn!
Nhưng ko ngừng lại ở đó, anh tiếp tục khiến người đọc cảm động, ngạc nhiên và khâm phục về những gì anh nghĩ về công việc và những gì anh đã làm đã hiến dâng cho cuộc sống.
Anh là một chàng thanh niên, đã hai mươi bảy tuổi nhưng chưa có người yêu. Anh chấp nhận rời xa cuộc sống đô thị ồn ĩ, rời xa gia đình để gắn bỏ với công việc. Một công việc phức tạp, vất vả: “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ tranh đấu”. Qua những lời tâm tình của anh về công việc ta đã phần nào tưởng tượng được sự khó khăn, nguy hiểm của công việc. Chẳng những phải dậy đúng giờ “ốp” – vốn vẫn rất thất thường – nhưng mà phải đương đầu với những khắc nghiệt của thời tiết của tự nhiên: gió, bão, tuyết, hoang thú,… Và đáng sợ hơn nữa là sự cô độc. Cùng với sức ép công việc, cái đó có thể giết thịt chết con người bằng bệnh trầm cảm, tự kỉ nhưng anh thanh niên đã thắng lợi tất cả để giữ được một trái tim ấm áp, một ý thức sáng sủa, yêu đời. Anh triết lí về công việc của mình: “lúc ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”. Được làm việc có ích đối với anh thế là thú vui. Hơn nữa công việc của anh gắn liền với công việc của bao anh em đồng chí khác ở những điểm cao hơn hoặc thấp hơn. Người hoạ sĩ đã thấy bối rối lúc bất thần được chiêm ngưỡng một chân dung đẹp tươi tới thế: “bắt gặp một con người như anh là một thời cơ hi hữu cho sáng tác, nhưng hoàn thành sáng tác còn là một chặng đường dài”. Còn cô kĩ sư, với cô cuộc sống của người thanh niên là “cuộc sống một mình dũng cảm tuyệt đẹp”, anh mang lại cho cô “bó hoa của những hào hứng và mộng mơ tình cờ”. Và người đọc, chắc hẳn cũng có những cảm nhận như thế về nhân vật đặc trưng này.
Cùng với những người kĩ sư trồng rau, nhà khoa học nghiên cứu sét,… anh thanh niên đã trở thành biểu tượng cho những con người đang hăng say lao động hiến dâng sức mình cho Tổ quốc. Ra đời năm 1970, giữa lúc miền Bắc đang hăng say sản xuất để tiếp viện cho miền Nam đánh Mĩ, nhân vật anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” đã thực sự trở thành biểu tượng cho những người hùng lao động đồng thời động viên, động viên ý thức lao động, sản xuất của nhân dân miền Bắc.
Nhân vật anh thanh niên trong truyện ngắn của Nguyễn Thành Long đã để lại trong lòng người đọc những tình cảm thật tốt đẹp. Hình ảnh của anh đã và đang động viên thế hệ trẻ hôm nay tiếp tục noi gương để đi theo bước chân dũng cảm, cao đẹp của cha anh ngày trước.
Video cảm nhận về nhân vật anh thanh niên
Đánh Giá Cảm nhận về nhân vật anh thanh niên
10
100
Bài viết Cảm nhận về nhân vật anh thanh niên rất hay và đầy đủ !
User Rating: 5 ( 1 votes)
Về trang chủ: TH Huỳnh Ngọc Huệ
Bài viết thuộc danh mục: Tổng hợp