Hồ Nguyên Trừng (1374-1446), đàn ông trưởng của Hồ Quý Ly. Nhờ có tài chế tạo vũ khí, ông được làm quan trong triều nhà Minh tới chức Thượng thư. Văn bản “Thầy thuốc giỏi cốt ở tấm lòng” trích từ thiên thứ 8, trong tập “Nam Ông mộng lục”. Tác phẩm được sáng tác trong thời kì ông ở Trung Quốc. Truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” truyền tụng phẩm chất cao quý của vị Thái y lệnh họ Phạm: ko chỉ có tài chữa bệnh nhưng mà quan trọng hơn là có lòng thương yêu và quyết tâm cứu sống người bệnh tới mức ko sợ quyền uy, ko sợ mang vạ vào thân. Mời các bạn tham khảo một số bài văn phát biểu cảm tưởng về tác phẩm đã được THPT Phạm Hồng Thái tổng hợp trong bài viết dưới đây.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 1
Trong xã hội có rất nhiều nghề và làm nghề nào cũng phải có đạo đức. Đặc trưng có hai nghề buộc phải phải đặt đạo đức lên hàng đầu là dạy học và làm thuốc. Truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng của Hồ Nguyên Trừng (đàn ông trưởng của vua Hồ Quý Ly), viết vào khoảng nửa đầu thế kỉ XV trên đất Trung Quốc kể về một bậc lương y tinh thông nghề nghiệp và giàu lòng nhân đạo.
Bạn đang xem bài: Top 10 Phát biểu cảm nghĩ truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” của Hồ Nguyên Trừng hay nhất
Truyện truyền tụng phẩm chất cao quý của Thái y lệnh Phạm Bân: hết lòng vì dân nghèo, quên mình để cứu người, bất chấp quyền uy vua chúa cũng như sự nguy hiểm tới tính mệnh bản thân. Truyện gồm ba đoạn có liên quan chặt chẽ với nhau trong việc bộc lộ chủ đề của truyện. Đoạn đầu giới thiệu tên tuổi, chức vị, công đức của Phạm Bân. Đoạn giữa kể về một tình huống gay cấn có tính chất thử thách, qua đó y đức của ông được bộc lộ rõ nhất. Đoạn cuối nhấn mạnh y đức sáng ngời của bậc lương y đã truyền cho con cháu, giúp con cháu giữ vững nghiệp nhà, tiếp tục cứu đời.
Công đức của lương y Phạm Bân rất lớn, ko phải thầy thuốc nào cũng làm được như ông. Ông đã dốc toàn tâm, toàn ý, toàn lực để cứu người nhưng mà ko nể nang, ngoại trừ toán thiệt hơn. Phạm Bân đã đem hết tiền tài trong nhà ra sắm thuốc tốt, tích trữ thóc gạo để vừa nuôi ăn vừa chữa bệnh cho người nghèo khổ. Dẫu bệnh nặng tới đâu chăng nữa ông cũng ko tránh né. Lương y làm nhà cho họ ở, chu cấp cơm nước đầy đủ và chữa bệnh ko lấy tiền. Ông đã cứu sống hơn nghìn người trong những năm đói kém, dịch bệnh.
Nhưng điều làm ta cảm phục nhất là việc ông đã quyết tâm cứu sống người nữ giới nghèo trước rồi sau đó mới chữa bệnh cho quý nhân trong cung vua, dù đã có lệnh của vua. Thái độ tức giận cùng với lời nói có ý dọa nạt của quan Trung sứ: – Phận làm tôi, sao được tương tự? Ông định cứu mạng người ta nhưng mà ko cứu tính mệnh mình chăng? đã đẩy lương y Phạm Bân vào một tình huống trái ngang khó xử.
Đây là một thử thách gay go buộc ông phải có sự lựa chọn đúng mực giữa việc cứu người dân thường sắp chết với việc thực hiện phận sự của một kẻ bề tôi. Thái độ dứt khoát và kiên quyết của ông chứng tỏ uy quyền vua chúa ko thắng nổi y đức của một bậc lương y chân chính. Ông ko sợ mắc tội “phạm thượng”, ko sợ nguy hiểm tới tính mệnh nhưng mà chỉ nghĩ tới trách nhiệm của người thầy thuốc. Ông đã vượt qua thử thách một cách nhẹ nhõm.
Phạm Bân ko chỉ có trái tim nhân hậu và khả năng cứng cỏi nhưng mà còn tỏ ra rất thông minh trong xử sự. Câu nói: Nếu người kia ko được cứu, sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát đã nhấn mạnh tới trách nhiệm nặng nề của người thầy thuốc, khơi dậy tình thương và lòng bao dung của nhà vua và tỏ rõ lòng thành của một bề tôi. Nếu như nhà vua là người có lương tâm, vững chắc sẽ cảm động và ko trị tội ông.
Quả thật, lúc đầu nhà vua tức giận, nhưng sau lúc nghe Thái y lệnh trình diễn thì ko những hết giận nhưng mà còn ban khen. Điều đó chứng tỏ Trần Anh Vương cũng là một ông vua sáng suốt và nhân hậu. Phạm Bân lấy tấm lòng chân tình của mình để tâu trình điều hơn lẽ thiệt, từ đó thuyết phục được nhà vua. Đây là thắng lợi vẻ vang của y đức, của khả năng, trí tuệ và lòng nhân ái.
Kết thúc truyện, tác giả kể về con cháu của Thái y lệnh và sự ngợi khen của người đối với gia đình ông. Sự nghiệp của lương y Phạm Bân và con cháu ông đã chứng minh cho quan niệm Ở hiền gặp lành. Tên tuổi của ông còn lưu truyền mãi trong dân gian.
Truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng mang tính chất giáo huấn khá rõ. Cách viết gần với cách viết kí, viết sử, tức là thiên về ghi chép chuyện người thật việc thật nhưng mà ko cần thêm thắt. Truyện có bố cục chặt chẽ, hợp pháp và cách dẫn dắt gây hứng thú cho người đọc. Tác giả đã tuyển lựa và nhấn mạnh vào một tình huống gay cấn (đó là cụ thể có thật) để qua đó tính cách nhân vật chính được bộc lộ rõ ràng, gây ấn tượng khó quên. Trong lúc trình bày tính cách nhân vật, tác giả còn tạo ra những lời hội thoại sắc sảo, chứa đựng ý tứ sâu xa. Do đó, truyện vừa có trị giá nội dung lớn, vừa có trị giá nghệ thuật cao.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 2
Tác giả của Nam Ông mộng lục của Hồ Nguyên Trừng là một tác phẩm nói về việc cũ của quê hương quốc gia, ký thác nỗi sầu xa xứ qua những hồi ức của người đang sống nơi đất khách quê người. Tác phẩm hiện còn 28 thiên, có một số thiên mang yếu tố ly kì như những truyền kỳ, giai thoại, một số thiên gần như những “thi thoại” khá lý thú. Tất cả sự việc, cảnh vật và con người được tác giả nhớ tới nhấp nhoáng một số nét về xã hội, lịch sử, văn hoá thời Lý – Trần.
Thiên thứ 8, nhan đề chữ Hán là Y thiên dụng ý (Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng) kể chuyện Phạm Bân, một thầy thuốc giỏi, qua đó truyền tụng y đức, kín đáo biểu lộ niềm tự hào về ông cha, tổ tiên mình.
Phạm Bân là cụ tổ bên ngoại của Hồ Nguyên Trừng, một thầy thuốc giỏi “có nghề y gia truyền” giữ chức Thái y lệnh dưới thời Trần Anh Tông (1293 – 1314). Ông là một thầy thuốc có địa vị sang trọng, lại còn giàu lòng nhân ái. Ông ko tích của nhưng mà tích đức, đã đem hết tài sản trong nhà ra sắm các loại thuốc tốt và tích trữ thóc gạo để chữa bệnh giúp người, ông ko “tránh né” máu mủ giàn giụa của bệnh nhân. Bệnh nhân chữa trị “tới lúc khoẻ mạnh rồi đi”, ông ko lấy tiền. Trong Ngư tiều y thuật vấn đáp, ta cũng bắt gặp một cụ lương y cao đẹp như thế:
Đứa ăn xin cũng trời sinh,
Bệnh còn cứu đặng, thuốc đành cho ko.
(Nguyễn Đình Chiểu)
Những năm đói kém dịch bệnh nổi lên, Phạm Bân còn dựng thêm nhà đón những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật tới ở. Ông đã cứu chữa được hơn nghìn người. Nhà ông đã trở thành một bệnh viện làm phước. Quan Thái y lệnh ko làm giàu nhưng mà chỉ làm phước. Y đức của ông toả sáng, cho nên được người đương thời trọng vọng. Tác giả nêu lên một số sự việc rất tiêu biểu để làm nổi trội y thiện dụng ý của Phạm Bân với bao tự hào ngợi ca của mọi người.Truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng có một tình huống gây cấn, đầy xung đột giữa tâm đức và lợi danh, giữa cái sống và cái chết, giữa an và nguy. Qua đó, tính cách, tư cách, khả năng xử thế của người thầy thuốc được tỏ rõ. Cùng một lúc có hai bệnh nhân, người nữ giới thì nguy nan máu chảy như xối, mặt mũi xanh lét bậc quý nhân trong cung đang bị sốt. Một bên là người tới gõ cửa mời gấp, một bên là vương triệu tới khám. Đã mấy người nào dám trái lệnh vua? Phạm Bân đã có một cách xử sự rất đẹp.
Ông đã đi ngay tới cứu bệnh nhân lúc mệnh sống… chỉ ở trong khoảnh khắc, còn bệnh của quý nhân thì ko gấp, sẽ tới vương phủ sau: Tôi cứu họ trước, lát nữa sẽ tới vương phủ. Cứu mệnh sống cho con bệnh nguy nan là trên hết, trước hết. Phạm Bân đã xử sự theo lương tâm người thầy thuốc, cho dù phận làm tôi ko trọn vẹn, có thể nguy hiểm tới tính mệnh mình. Câu đối đáp của quan Thái y lệnh với quan Trung sứ đã trình bày tầm vóc cao đẹp của một vị lương y. Trái mệnh vua là tội lớn: Tôi có mắc tội, cũng ko biết làm thế nào. Ông thật là người dũng cảm, giàu đức hy sinh, có tâm đức, giàu y đức mới có sự lựa chọn vô cùng dũng cảm và đầy tình người như thế, như ông nói: Nếu người kia ko được cứu, sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu.
– Ông nói lên niềm tin và sự anh minh của đức vua: Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào chúa thượng may ra thoát. Vì trái lệnh vua triệu, ông dũng cảm nhận: Tội tôi xin chịu. Qua đó, ta thấy Phạm Bân đã có “một tấm lòng” cao cả lúc đứng trước sự lựa chọn giữa y đức và lợi danh, giữa mệnh sống bệnh nhân và sự nguy hiểm của bản thân mình. Câu nói của Phạm Bân vừa có lý vừa có tình, rất nhân văn, toả sáng một tư cách cao quý. Có phần thưởng nào to lớn hơn lúc Phạm Bân được Trần Anh Tông ngợi khen: Ngươi thật là bậc lương y chân chính, đã giỏi về nghề nghiệp lại có lòng nhân hậu….
Phạm Bân là hình ảnh tuyệt đẹp về người thầy thuốc giàu tình thương người, toả sáng tâm đức, y đức, để lại bao lánh yêu và ngưỡng mộ trong lòng ta. Lương y như từ mẫu. Cùng với các bậc lương y như Tuệ Tĩnh, Hải Thượng Lãn Ông, Lê Hữu Trác… nhân vật Phạm Bân sống mãi trong thời kì và lòng người. Đây là một truyện giản dị nhưng mà lôi cuốn, chứa chan tình người, nêu cao đạo đức của người thầy thuốc chân chính.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 3
Từ xưa tới nay ông bà ta luôn truyền tụng với nhau câu nói: “lương y như từ mẫu”. Trong xã hội mỗi ngành nghề đều có những phẩm chất riêng, đối với nghề y đó là phẩm chất quý trọng mạng sống của những tấm lòng thương người của những vị lương y đó là cơ sở cũng như lòng thương yêu của những thầy thuốc chữa bệnh cứu người.
Truyện “Thầy thuốc giỏi cốt ở tấm lòng” được viết vào khoảng thế kỉ XV do Hồ Nguyên Trừng của Hồ Qúy Ly viết để truyền tụng một vị lương y tinh thông và giàu lòng nhân đạo. Truyện truyền tụng phẩm chất của thái y lệnh Phạm Bân một vị lương y hết lòng vì nhân dân, quên mình để cứu người bất chấp quyền uy của vua chúa cũng như sự nguy hiểm của tính mệnh bản thân.
Truyện có kết cấu vô cùng phong phú và có mối liên kết chặt chẽ với nhau. Lương y Phạm Bân là một vị thầy thuốc giỏi ông đã dốc toàn tâm, toàn sức để cứu chữa cho những người dân nghèo, ông đã dồn hết những tài sản nhưng mà ông có để sắm thuốc chữa trị cho người dân. Ngoài việc sắm thuốc ông còn tích trữ lương thực cứu nạn cứu đói cho người dân, ông vừa giúp họ có chỗ trú ngụ nhà ở, gạo, và chữa bệnh cho những người nghèo nhưng mà ko hề tính toán tới việc sẽ được đền đáp trả lại. Ông đã giúp hàng nghìn người dân thoát khỏi bệnh tật và nghèo khó.
Khi được lệnh vua về chữa bệnh nhưng ông quyết tâm chữa trị cho người nữ giới nghèo trước rồi sau đó mới chữa trị cho quý nhân trong cung vua, lúc đó với thái độ tức giận cùng với những ý dọa nạt của Quang Trung Sứ: ” Phận làm tôi sao được tương tự, ông định cứu tính mệnh người ta nhưng mà ko cứu tính mệnh mình chăng”. Tình huống này đã đẩy ông vào tình huống hết sức trái ngang. Đây là việc để ông lựa chọn giữa việc cứu những người dân sắp chết với phận sự của mình với bề tôi điều này rất khó khăn với ông. Ông đã lựa chọn cứu chữa cho những người dân nghèo nhưng mà ko chú ý tới tính mệnh hay sự dọa nạt của quan đối với mình. Ông là một vị lương y có tấm lòng nhân hậu giàu đức hy sinh. Ông sẵn sàng hy sinh tính mệnh của mình để cứu chữa cho những người dân nghèo. Chúng ta thật khâm phục và yếu quý ông vì ông thật sự là một vị lương y tốt và là người đã cứu sống hàng nghìn người dân nghèo đang trong tình trạng đói khổ.
Ông ko chỉ là người có trái tim nhân hậu nhưng mà ông còn là người có khả năng cứng cỏi, ông rất thông minh trong những mực thước xử sự, ông đã làm cho vua, khơi gợi trong vua lòng mến thương và đức bao dung của vị vua này đối với những người dân nghèo khổ. Nếu là một vị vua có lương tâm thì vững chắc sẽ cảm động trước những lời nói của ông. Lúc đầu nhà vua có tức giận nhưng sau lúc nghe xong vị vua ko những tức giận nhưng mà còn ban khen cho vị lương y này. Ông là người có công rất lớn trong việc thức tỉnh trong con người thân vua những phẩm chất thương dân cứu nước, vị vua Trần Anh Quang là vị vua sáng suốt và có tấm lòng yêu nước thương dân. Phạm Bân là một lương y có tài đức vẹn toàn, ông có công rất lớn đối với nhân dân cũng như có công lớn trong việc thức tỉnh cái tâm trong lòng vua Trần Anh Quang. Sự khen ngợi của nhân dân đối với gia đình ông, sự nghiệp của ông đó là những lời khen ngợi được đúc kết qua câu nói ở hiền gặp lành.
Qua truyện ” Thầy thuốc giỏi cốt ở tấm lòng” đã thức tỉnh những người nào làm nghề y trong xã hội ngày nay cần có đức và có tài để cứu chữa bệnh tình cho nhân dân, phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên lợi ích của tư nhân mình. Phcửa ải thực hiện đúng “lương y như từ mẫu”. Đó mới là vị thầy thuốc giỏi nhất.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 4
Truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” kể về một bậc lương y tinh thông nghề nghiệp và giàu lòng nhân đạo. Truyện đã truyền tụng phẩm chất cao quý của Thái y lệnh Phạm Bân – một người hết lòng vì dân nghèo, luôn đặt tính mệnh con người lên hàng đầu. Ông đã được người đời vô cùng khen ngợi vì vừa có đức vừa có tài, nhưng quan trọng hơn cả chính là tấm lòng của người thầy thuốc.
Người Việt xưa nay vẫn có câu: “Lương y như từ mẫu” dùng để nói về đạo đức của người làm thầy thuốc. Một người thầy thuốc ko chỉ giỏi về tay nghề chữa bệnh nhưng mà còn phải có lương tâm, mến thương người bệnh như chính con cái của mình vậy. Trong lịch sử nước ta cũng đã có những lương y nổi tiếng, nêu cao y đức như Lê Hữu Trác, Tuệ Tĩnh…
Đọc truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng của tác giả Hồ Nguyên Trừng đã cho em thấy một người thầy thuốc y đức vẹn toàn, ko chỉ tinh thông y thuật nhưng mà còn hết lòng vì người bệnh. Phạm Bân – người thầy thuốc y đức vẹn toàn đấy đã dốc toàn tâm toàn ý toàn lực để cứu chữa cho bệnh nhân nhưng mà ngoại trừ toán thiệt hơn. Mặc dù người bệnh máu mủ dơ bẩn hay mắc dịch bệnh truyền nhiễm, ông đều ko khước từ. Những năm đói kém, dịch bệnh triền miên, ông đã bỏ tiền ra để dựng thêm nhà cho những người nghèo khổ và bệnh tật ở. Kết quả là ông đã cứu sống hơn nghìn người. Hành động đấy thật khiến người ta cảm động, liệu rằng trong thời buổi khó khăn đấy mấy người nào đã sẵn sàng đưa tay ra để cứu vớt những người lầm than, cực khổ.
Điều làm em cảm động và khâm phục nhất về người thầy thuốc này chính là lòng dũng cảm ko màng tới tính mệnh của mình để có thể kịp thời cứu chữa cho người nữ giới nghèo trước lúc chữa bệnh cho quý nhân trong cung vua. Người xưa vẫn có câu: “Nhà nghèo sổ ruột ko bằng công chúa đứt tay” ý muốn nói tính mệnh của con nhà quan là cao quý, luôn được đặt lên hàng đầu còn con nhà nghèo thì luôn bị khinh thường.
Khi đứng trước tình huống trái ngang, khó xử giữa việc phải lựa chọn cứu dân nghèo hay khám bệnh cho quý nhân thì ông Phạm Bân đã dũng cảm chọn cứu người nữ giới nghèo trước. Mặc dù quan Trung sứ rất tức giận và có những lời nói dọa nạt tới tính mệnh của thầy Phạm Bân nhưng ông vẫn quyết định đi cứu người nguy nan trước, sau đó tới thỉnh tội với vua. Ông nhận thức được mức độ nghiêm trọng của từng người bệnh và biết nên cứu người nào trước, vì vậy mặc dù bị dọa nạt nhưng ông ko hề sợ hãi nhưng mà vẫn quyết định đi cứu người nguy nan trước. Ông ko sợ mắc tội phạm thượng nhưng mà chỉ sợ ko làm tròn trách nhiệm của người thầy thuốc, có lỗi với lương tâm của mình.
Lúc đầu, nhà vua tỏ ý ko ưng ý và muốn trách phạt ngài, nhưng sau lúc nghe ngài dãi bày sự việc thì nhà vua ko những ko trách phạt nhưng mà còn rất đỗi khen ngợi. Điều này chứng tỏ rằng: Đây cũng là 1 vị vua thanh liêm, biết phân biệt phải trái đúng sai, yêu dân như con.
Kết thúc câu chuyện, tác giả nói về chức danh và bổng lộc nhưng mà con cháu của Phạm Bân đã thừa kế và phát huy y đức của ngài. Kết thúc có hậu đấy đã nói lên 1 chân lí rằng: Cha mẹ gieo nhân nào thì con cháu sẽ gặt được quả nấy. Ngài Phạm Bân cả đời làm việc tốt, tích đức cho con cháu, vì vậy con cháu ngài cũng thừa hưởng và phát huy đức tính đấy và được người đời vô cùng khen ngợi.
Thầy thuốc Phạm Bân là một tấm gương sáng cho người hành y noi theo. Câu chuyện mang ý nghĩa giáo huấn rất cao, đề cao trách nhiệm của người thầy thuốc. Cho dù ở hoàn cảnh nào cũng phải đặt trách nhiệm và tính mệnh của người bệnh lên hàng đầu, gác lại lợi ích của bản thân. Truyện có bố cục chặt chẽ, phản ánh hiện thực sinh động của đời sống gây hứng thú cho người đọc. Tác giả đã chú trọng vào một số tình huống gay cấn để từ đó khắc họa rõ nét tính cách của nhân vật, gây ấn tượng cho người đọc.
Sau này em cũng sẽ nỗ lực để trở thành một người thầy thuốc giỏi, có tấm lòng nhân ái và bao dung để có thể chữa bệnh cho nhiều người.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 5
Trong cuộc sống, người nào cũng cần có một nghề để lao động, kiếm sống và để phục vụ, hỗ trợ cho mọi người. Làm nghề nào cũng phải có đạo đức. Nhưng có hai nghề yêu cầu đạo đức cao nhất là nghề dạy học và làm thuốc. Đạo đức của người thầy thuốc gọi là y đức. Trong lịch sử nước ta từng sáng lên những lương y nổi tiếng nêu cao y đức. Đó là Tuệ Tĩnh, Lê Hữu Trác,…
Đọc truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng của Hồ Nguyên Trừng (trong tập Nam ông mộng lục) chúng ta được biết thêm một lương y nữa: cụ Phạm Bân, mang chức Thái y lệnh dưới triều đại nhà Trần. Qua lời kể ngắn gọn theo cách ghi chép chuyện thật, việc thật, có lựa chọn những tình huống gay cấn, tác giả giới thiệu và tôn vinh một tấm gương thầy thuốc chân chính vừa giỏi nghề vừa giàu lòng nhân hậu, quyết tâm cứu người bệnh trọng nhưng mà ko sợ quyền uy. Câu chuyên gồm ba đoạn, mỗi đoạn toát ra những vẻ đẹp của vị Thái y lênh và một số người có liên quan.
1. Đoạn một: Từ đầu tới… “được người đương thời trọng vọng” : giới thiệu nói chung họ tên, chức vụ và y đức của vị Thái y lệnh. Điều khiến người đọc truyện có ấn tượng nhất là tấm lòng nhân đạo rộng lớn, tình yêu nghề nghiệp, sống hết mình với nghề của người thầy thuốc.
Ngài đã dốc hết tài sản trong nhà sắm thuốc và thóc gạo để vừa chữa bệnh vừa cứu đói cho bệnh nhân. Trước bệnh nhân, ngài ko nể nang bất kỳ việc gì. Máu mủ dơ bẩn ư, bệnh dịch truyền nhiễm ư, người đói kém, kẻ khốn cùng ư,… người nào tới với ngài, ngài đều “chữa tới lúc khoẻ mạnh”. Ngài tự bỏ tiền dựng thêm nhà, ngày nay gọi là bệnh viện cho người bệnh. Hàng nghìn người gặp tai hoạ đã được ngài cứu sống… Tác giả chỉ nhẹ nhõm tóm tắt những việc làm, cách cư xử và kết quả công việc của đức Thái y lệnh nhưng mà hình ảnh một thầy thuốc chân chính yêu nghề, thương yêu con người đã hiện lên rõ nét. Không một lời bình luận, nhận xét trực tiếp cất lên, nhưng người viết vẫn ngầm bộc bạch tấm lòng kính trọng, tôn vinh đối với vị Thái y lệnh họ Phạm. Còn chúng ta ngày nay, sau lúc đọc câu cuối đoạn “Ngài được người đương thời trọng vọng” cũng muốn nghiêng mình thán phục vị lương y đấy.
2. Đoạn hai : Từ “Một lần…” tới “xứng đáng với lòng ta mong mỏi” : kể tình huống gay cấn nhưng mà qua đó y đức của vị Thái y được thử thách và bộc lộ rõ nét nhất, cao đẹp nhất.
Có ba sự việc diễn ra cùng một lúc.
a) Sự việc thứ nhất : Có một người bệnh đang nguy nan, một người nữ giới “máu chảy như xối, mặt mũi xanh lét”, cần lương y tới cấp cứu. Nghe lời báo tin và lời mời của người thân bệnh nhân, vị lương y vội đi ngay. Đó là một hành động đúng mực của người thầy thuốc có trách nhiệm.
b) Sự việc thứ hai : Vừa ra tới cửa, lương y gặp sứ thần nhà vua báo tin : Vua triệu vào cung khám bệnh cho một quý nhân – người quyền quý đang bị sốt. Thế là tình huống gay cấn xảy ra. Một bên là người nữ giới đang nguy nan, bên kia là một quý nhân đang ốm. Cả hai đều cần tới thầy thuốc Nhung sự nặng nhẹ thì không giống nhau, sự giàu nghèo không giống nhau, chức tước, địa vị không giống nhau và… bổng lộc cũng không giống nhau. Dân gian có câu : “Nhà nghèo sổ ruột ko bằng công chúa đứt tay”. Nếu là một thầy thuốc phổ biến trước tình huống này chắc sẽ lưỡng lự. Nhưng vị Thái y lệnh ko chút bãn khoăn, quyết định cứu người nữ giới thường dân trước, sau đó mới tới vương phủ. Đối với ngài, người nào mắc bệnh nặng hơn thì cần cứu trước, còn mọi điều kiện khác đều ko dáng quan tâm. Thái độ và sự lựa chọn đấy thật đúng mực, nhiều thầy thuốc chân chính thường xử sự như thế. Song…
c) Sự việc thứ ba : Vị quan Trung sứ – người của triều đình tới triệu Thái y vào cung lại tỏ ý trách ngài : “Phân làm tôi, sao dược tương tự ? Ông định cứu tính mệnh người ta nhưng mà ko cứu tính mệnh mình chăng ?”. Tinh huống gay cấn tăng lên. Lời viên quan đặt trước vị lương y một sự lựa chọn mới. Nếu ngài đi chữa bệnh cho người dân trước thì sẽ phạm vào tội khinh thường tính mệnh quý nhân, chống lại lộnh của vua, rất có thể bị trị tội, nhẹ thì bị phạt đòn, tù tội, nặng có thể… rơi đầu. Hai mạng người đã được đặt lên bạn cân : mạng người dân và mạng người thầy thuốc. Hai công việc yêu cầu vị lương y chọn một : cứu sự sống của người bệnh hay giữ lấy sự sống của bản thân mình?
Viên Trung sứ ko giảng giải, thuyết phục nhưng mà dùng hai câu hỏi liên tục như muốn dùng quyền uy ép buộc vị lương y theo mình về phủ, ép người thầy thuốc chân chính bỏ dân thường để chữa bệnh cho quý nhân, thiệt mạng sống đang mỏng manh của người bệnh để giữ lấy mạng sống của mình. Song ngài Thái y lệnh đã khí khái đáp: “Người kia ko được cứu, sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào chúa thượng… Tội tôi xin chịu”. Thế là ngài đã dứt khoát chọn việc chữa bệnh, chứ ko tìm cách bảo vệ chức tước, địa vị, tính mệnh mình. Ngài quyết định cứu mạng cho bệnh nhân nhưng mà ko sợ quyền uy, ko quan tâm tư sống của mình.
Lời ngài vừa cứng cỏi, hiên ngang “Tội tôi xin chịu” vừa khôn khéo, dịu dàng “Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào chúa thượng”. Ngài quả là người thầy thuốc chân chính thương dân nghèo, nêu cao y đức, cũng là một nhỏ tôi biết kính trọng và tin tưởng ở nhà vua. Kết quả cuối cùng thật là… vô cùng tốt đẹp. Người nữ giới bệnh nặng được cứu sống, vị Thái y lệnh được vua khen. Công việc chỉ có một nhưng mà hiệu quả gấp hai, ba lần. Tấm lòng và khả năng của người thầy thuốc cao đẹp, đáng kính trọng biết bao. Ngài đã ở hiền gập lành, tôi trung gặp vua sáng suốt. Phúc cho cả dân tộc ta bấy giờ.
3. Đoạn ba: Kết thúc câu chuyện, tác giả tóm tắt danh vọng, bổng lộc nhưng mà con cháu ngài Thái y lệnh đã thừa kế và phát huy y đức của ngài. Cách viết tương tự đoạn một, tạo nên một kết cấu hài hoà, hợp lý. Đồng thời, cái kết thúc đấy cũng toát ra một triết lí nhẹ nhõm, thấm thìa. Cha mẹ gieo nhân nào, thì con cháu được gặt quả đấy. Ngài Thái y lệnh đã sống và làm nhiều việc nhân hậu, xả thân cứu người nhưng mà ko sợ quyền uy, được nhân dân yêu quý, nhớ ơn, được vua quan nể trọng. Con cháu ngài, nhờ đó nhưng mà noi gương y đức, gặt hái dược nhiều phúc lộc ở đời. Tính giáo huấn của câu chuyện từ mở đầu, tới kết thúc tương tự là trọn vẹn, trình bày rõ nét đặc điểm nổi trội của loại truyện trung đại.
Với hình thức ghi chép chuyện thật, trong dó biết xoáy vào một vài tình huống gay cấn để tính cách nhân vật được bộc lộ rõ nét, truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng truyền tụng phẩm chất cao quý của vị Thái y lệnh họ Phạm, đời Trần : ko chỉ có tài chữa bệnh nhưng mà quan trọng hơn là có lòng thương yêu và quyết tâm cứu sống người bệnh tới mức ko sợ quyền uy, ko sợ mang vạ vào thân.
Đọc truyện này, liên hệ với câu chuyện về lương y Tuệ Tĩnh, tham khảo thêm mấy câu thơ của Nguyễn Đình Chiểu: Thđấy người đau, giống mình đau, Phương nào cứu đặng, mau mau tự lành. Đứa ăn xin cũng trời sinh, Bệnh còn cứu đặng, thuốc dành cho ko. và lời thề của lương y Hi-pô-cơ-rát : “Tôi ko lấy tiền thù lao quá quắt và sẽ chăm sóc miễn phí cho người nghèo”, chúng ta hiểu rằng trên đời này có rất nhiều thầy thuốc nêu cao y đức. Tổ tiên là tương tự. Con cháu ngày nay vững chắc sẽ noi gương. Y đức của các thầy thuốc, y tá, dược sĩ của chúng ta… đáng kính trọng, đáng tin tưởng xiết bao!
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 6
Người ta thường nhắc tới câu “Lương y như từ mẫu” lúc nhắc tới thầy thuốc. Và cũng từ lâu, điều đó đã được xem là điều mấu chốt trong đạo đức nghề y, bởi nghề y đặc trưng hơn rất nhiều so với những nghề khác. Một thầy thuốc giỏi ko chỉ yêu cầu ở trình độ nhưng mà phải còn có tâm đức mới là một thầy thuốc đáng được nhân dân trọng vọng. Qua “Thầy thuốc giỏi cốt ở tấm lòng” ta càng thấy tấm lòng đối với nghề thầy thuốc là vô cùng quan trọng.
Chúng ta có thể thấy người thầy thuốc Cụ họ Phạm trong câu chuyện hành y chữa bệnh ko phải quan trọng tiền nong bởi “ngài đem hết tài sản trong nhà ra sắm các loại thuốc tốt và tích trữ thóc gạo. Gặp người bệnh tật cơ khổ, ngài cho ở nhờ nhà, cho cơm nước, chữa trị cho. Dẫu bệnh có giàn giụa máu ủ nhưng ngài ko hề tránh né. Bệnh nhân tới chữa khỏe mạnh rồi mới đi. Cứ tương tự, trên giường ko lúc nào vắng bệnh nhân”. Ông ko tích của nhưng mà tích đức. Có thể nói mục tiêu hành y của thầy là cứu người, giúp dân, muốn góp phần mình vào lo cho cuộc sống của mọi người thêm no đủ, hạnh phúc. Những năm đói kém dịch bệnh nổi lên, Phạm Bân còn dựng thêm nhà đón những kẻ khốn cùng đói khát và bệnh tật tới ở. Ông đã cứu chữa được hơn nghìn người. Nhà ông đã trở thành một bệnh viện làm phước. Có thể thấy rất rõ ràng ông là một người quý mạng chúng sinh, có lòng thương người, ko so đó, tính toán lúc làm việc tốt, đó là việc ko phải một vị thầy thuốc nào cũng có thể làm được.
Đó mới chỉ là việc lấy tài sản của bản thân ra cứu tế giúp người nhưng ông còn ko tiếc mạo hiểm cả tính mệnh của mình để bảo toàn tính mệnh cho bệnh nhân. Khi người trong cung bị sốt, người tới tìm ông trị bệnh thì có thể thấy ông rất được trọng dụng, là một người bề tôi, đó ko chỉ là một vinh hạnh nhưng mà còn là thời cơ để tiến thân. Hơn nữa, làm thần thì ko thể kháng lệnh vua, nếu ko sẽ mất mạng bất kỳ lúc nào. Nhưng ông lại kiên quyết đi khám chữa cho người nữ giới đnag nguy nan trước với lí do người đấy cần được chữa gấp hơn là người bị sốt trong cung. Ông ko lo nhiều tới tính mệnh của mình nhưng mà chỉ lo lắng cho bệnh nhân đang đối mắt với tử thần trong gan tấc. Cũng ko vì quyền quý nhưng mà ngó lơ những người dân thường. Ở vào trường hợp đấy, cho dù ông chọn theo người vào cung thì cũng là lẽ thường, nhưng ông ko phải là một thầy thuốc phổ biến nhưng mà là một thầy thuốc có tấm lòng rộng lớn. Ông hiểu chữa bệnh ko phân cấp bậc, tính mệnh của người nào cũng đáng quý. Vì vậy sau đó, chính nhà vua cũng phải xá tội và ban thưởng cho ông bởi ông thực sự là một lương y hiếm có.
Câu chuyện đã mang lại nhiều ý nghĩa về nghề y, đồng thời khuyên răn những người thầy thuốc ko chỉ chau dồi về tài năng nhưng mà còn phải chau dồi nhiều về đạo đức nghề nghiệp, biết đặt mạng sống của bệnh nhân lên hàng đầu, chữa trị ko phân sang hèn, biết mến thương con người,… Người thầy thuôc tương tự mới xứng đáng được người lao động và tôn vinh. Đây là một truyện giản dị nhưng mà lôi cuốn, chứa chan tình người, nêu cao đạo đức của người thầy thuốc chân chính. Hình ảnh tuyệt đẹp về người thầy thuốc giàu tình thương người, toả sáng tâm đức, y đức, sẽ luôn để lại lánh yêu và ngưỡng mộ trong lòng mỗi chúng ta.
Hơn nữa, Hãy tưởng tượng cuộc đọ sức của Sơn Tinh và Thuỷ Tinh trong điều kiện ngày nay với máy xúc, máy ủi, xi măng cốt thép,… là một bài học quan trọng trong, do đó các em cần phải sẵn sàng Hãy tưởng tượng cuộc đọ sức của Sơn Tinh và Thuỷ Tinh trong điều kiện ngày nay với máy xúc, máy ủi, xi măng cốt thép,… trước ở nhà.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 7
Cuộc sống có muôn hình vạn trạng và cả nghề nghiệp cũng vậy, có rất nhiều nghề nghiệp trong xã hội và nghề nào cũng thiết yếu đạo đức. Thế nhưng nổi trội hơn cả vẫn là nghề dạy học và nghề y. Truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” của tác giả Hồ Nguyên Trừng – đàn ông trưởng của vua Hồ Quý Ly), được viết vào khoảng nửa đầu thế kỉ XV trên đất Trung Quốc có nội dung là kể về một bậc lương y tinh thông nghề nghiệp và cũng luôn giàu lòng nhân đạo.
Truyện cũng đã truyền tụng phẩm chất cao quý của Thái y lệnh Phạm Bân – một người thầy thuốc luôn hết lòng vì dân nghèo. Người thầy thuốc này cũng đã quên mình để cứu người, ông đã bất chấp quyền uy vua chúa cũng như sự nguy hiểm tới tính mệnh của bản thân. Đọc truyện cũng bao gồm ba đoạn có liên quan chặt chẽ với nhau nhất là trong việc bộc lộ chủ đề của truyện. Ngay từ đoạn đầu tác giả đã giới thiệu tên tuổi, chức vị, công đức của Phạm Bân. Tiếp theo tới đoạn giữa kể về một tình huống gay cấn đồng thời cũng lại có được nét tính chất thử thách, thông qua đó ta nhận thấy được y đức của ông được bộc lộ rõ. Thế rồi cũng chính đoạn cuối nhấn mạnh y đức như thật sáng ngời của bậc lương y dường như cũng đã truyền cho con cháu, hơn nữa lại còn giúp con cháu giữ vững nghiệp nhà, tiếp tục cứu đời.
Tất cả những công đức của lương y Phạm Bân cũng rất lớn, thực tiễn thì cũng ko phải thầy thuốc nào cũng làm được như ông. Lương y Phạm Bân cũng đã dốc toàn tâm, toàn ý, dốc toàn lực để cứu người nhưng mà ko nể nang ông cũng ko hề tính toán thiệt hơn. Lương y Phạm Bân đã đem hết tiền tài trong nhà ra sắm thuốc tốt, tích trữ thóc gạo để có thể vừa nuôi ăn vừa chữa bệnh cho người nghèo khổ. Cho dẫu là bệnh nặng tới đâu chăng nữa ông cũng ko tránh né nhưng mà tận tình cứu chữa. Những câu chuyện có thật nói về tấm lòng y đức, thương người của ông đó chính là Phạm Bân còn nhà cho họ ở, chu cấp cơm nước đầy đủ và chữa bệnh ko lấy tiền. Thành quả ông làm được vì ông cũng đã cứu sống hơn nghìn người trong những năm đói kém, dịch bệnh rồi thất bát.
Chuyện về lương y Phạm Bân khiến ta cảm phục nhất là việc ông đã quyết tâm cứu sống người đànbà nghèo trước rồi sau đó mới chữa bệnh cho quý nhân trong cung vua cho dù đã có lệnh của vua. Khi thấy lương y như thế thì quan Trung sứ vô cùng tức giận và đã nói với lương y: Phận làm tôi, sao được tương tự? Ông định cứu mạng người ta nhưng mà ko cứu tính mệnh mình chăng? Câu hỏi này cũng đã làm cho lương y tốt bụng này bị rơi vào tình trạng trái ngang, khó xử. Điều này cũng buộc ông phải có được một sự chọn lựa vô cùng đứng đắn giữa việc cứu người dân đang trong cơn nguy kịp hay chỉ để thực hiện phận sự của một kẻ bề tôi.
Ta như nhận thấy được một thái độ dứt khoát và kiên quyết của lương y lúc này đây cũng đã lại chứng tỏ uy quyền vua chúa ko thắng nổi y đức của một bậc lương y chân chính. Lương y Phạm Bân cũng ko hề sợ mắc tội “phạm thượng”, ko màng tới tính mệnh nhưng mà ông chỉ nghĩ tới trách nhiệm của người làm thầ thuốc là phải cứu người.
Lương y Phạm Bân ko chỉ có trái tim nhân hậu nhưng mà ông còn có được một khả năng cứng cỏi và còn bộ lộ được một sự thông minh ở trong xử sự. “Nếu người kia ko được cứu, sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu”. Với câu nói này như đã trình bày rằng lương y xoành xoạch có tình thương và lòng bao dung của nhà vua đồng thời và tỏ rõ lòng thành của một bề tôi. Nhà vua là người có lương tâm thì vững chắc rằng cũng sẽ cảm động nhưng mà sẽ trị tội Trung sứ.
Ban đầu nhà vua tức giận thế nhưng lúc nghe Thai y lệnh trình diễn ngọn ngành thì đã hết lòng khen ngợi cho lương y Phạm Bân. Lý do chính bởi vì Phạm Bân lấy tấm lòng chân tình của mình để tâu trình điều hơn lẽ thiệt và đã thuyết phục được nhà vua. Với tấm lòng y đức, sự khả năng, trí tuệ và lòng nhân ái đã tạo điều kiện cho lương y thoát tội và nhận lời khen ngợi và tên tuổi của ông còn lưu truyền mãi trong dân gian.
Tóm lại truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” là một truyện mang tính chất giáo huấn khá rõ. Cách viết nhấn mạnh vào tình huống giữa chọn việc cứu người ngay hay là làm tròn nghĩa vụ của bậc bề tôi như cũng đã làm cho tính cách nhân vật được bộc lộ rõ ràng nhất. Tác phẩm là một bài ca truyền tụng về y đức của lương y Phạm Bân và là một tấm gương để những người làm nghề y ko những tự trau dồi cho mình thêm tri thức nhưng mà phải có được một tấm lòng nhân hậu, hết lòng vì bệnh nhân.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 8
Đây là loại truyện viết về người thật việc thật. Khác với loại truyện hư cấu thường có các yếu tố thần kì, loại truyện này phải dựa vào nguyên mẫu. Cái dễ và cái khó cũng từ đấy nhưng mà ra. Hơn nữa, viết về truyền thống gia đình cũng như đốt một nén tâm nhang, sự thành kính của cháu con phải lấy đức trung thực làm đầu. Hồ Nguyên Trừng viết về cụ tổ bên ngoại cũng như Nguyễn Trãi viết về ông ngoại (Trần Nguyên Đán). Thời gian xuất hiện, công trạng của các bậc tiền liệt có thể không giống nhau, nhưng cả hai đều là những tấm gương cho đương thời và hậu thế.
Song, dù là chuyện có thật, phải viết làm sao cho lôi cuốn, phải để lại ấn tượng thâm thúy, lạ mắt cho người đọc. Để đạt được những tiêu chí nghệ thuật này, tác giả của truyện vừa phải đảm bảo được tính nhất quán của hình tượng nhân vật vừa phải kiến tạo được tình huống để từ đó tính cách nhân vật nổi trội hẳn lên. Cả hai yêu cầu trên đây đều cần tới sự lựa chọn cụ thể và sắp xếp các cụ thể. Cách dàn dựng này phải hết sức công phu nhưng tới với người nghe, câu chuyện vẫn cứ là hợp pháp, cứ hồn nhiên như không phải có một sự dụng công nào.
Đành rằng lúc nói tới một lương y có thể khai thác hai yếu tố là y thuật và y đức, như tên truyện đã xác định “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” (ở đây là y đức), nhưng để có được ấn tượng về y đức đấy, cách sắp xếp của người viết có thể chọn một trong ba cách. Thứ nhất: từ trước tới sau theo trình tự thời kì để tính cách nhân vật được khẳng định. Thứ hai: từ nói chung tới cụ thể, từ cái chung tới cái riêng để nhân vật vừa có chiều rộng vừa có độ sâu. Thứ ba: lấy việc upgrade làm phương tiện nhằm kích thích hứng thú cho người đọc. Trong truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng ko loại trừ phương án một và hai. Nhưng tác dụng, hiệu quả nghệ thuật của truyện lại chủ yếu do cách trình diễn có tính chất đòn bẩy, có yếu tố kịch tính để tạo ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc và có sức lan tỏa lâu dài.
1. Thầy thuốc họ Phạm là người có y đức tuyệt vời
Sau lúc giới thiệu vắn tắt nhân thân, nghề nghiệp và chức vụ trong triều của bậc lương y, người viết có kể lại như sau: “Ngài thường đem hết tài sản trong nhà ra sắm các loại thuốc tốt và tích trữ thóc gạo. Gặp kẻ tật bệnh cơ khổ, ngài cho ở nhà mình, cấp cơm nước chữa trị. Dẫu bệnh có giàn giụa máu mủ, ngài cũng ko hề tránh né. Bệnh nhân tới chữa tới lúc khỏe mạnh rồi đi. Cứ tương tự, trên giường ko lúc nào vắng người”. Cách kể đấy, liên kết với tiếng nói ko một tí phô trương đã đạt được hiệu quả cao nhất. Đấy là sự tôn vinh một con người “hằng tâm, hằng sản” xem đồng loại như chính bản thân mình. Việc “Tích cốc phòng cơ, tích y phòng hàn” (trữ gạo phòng đói, trữ áo phòng rét) ko phải cho tư nhân ông nhưng mà cho những người nghèo, bệnh tật. Bởi người nghèo vốn đã khổ, bệnh tật lại càng khổ hơn.
Thấu hiểu được cái lo đấy, ông đã sẵn sàng theo cách của riêng mình. Tâm lí của người xưa (Một người làm quan cả họ được nhờ), mục tiêu của người xưa trong việc đỗ đạt (Vinh thân phì gia), trong ông ko còn chỗ đứng. Nó đã bị loại trừ. Thêm nữa, cùng với các cụ thể đó, ta còn thấy một điều: Mặc dù giữ chức Thái lệnh, ông ko gần vua nhưng mà lại gần dân. Lần thứ hai ông vượt lên mọi thứ sang trọng, tôn ti, trên dưới nhưng mà xã hội cũ rất rành mạch để tới với người dân trăm họ. Tới với người bệnh, lòng ông như một cánh cửa mở ra, ông xem đó là chức vụ, là lẽ sống, là hạnh phúc của mình.
2. Mệnh lệnh của nghĩa vụ và tiếng gọi của lương tâm.
Một tình huống bất thần xảy tới. Hai yêu cầu cùng một lúc được đặt ra. Đó là hai người bệnh, một là quý nhân trong vương phủ, còn một chỉ là kẻ thường dân. Phcửa ải lựa chọn thế nào? Trái tim của người thầy thuốc đã trọn vẹn dành cho người áo vải. Không phải vì đố kị với những kẻ phú quý sang giàu nhưng mà chỉ vì “Nay mệnh sống của người này chỉ trong khoảnh khắc”. Thái độ lựa chọn đấy là một thử thách đối với chức vụ và quyền uy. Giữ trọng trách chữa bệnh trong triều, ông mắc lỗi “đào nhiệm” (bỏ nhiệm vụ). Là thần dân, ông còn mắc tội lúc quân (khinh thường nhà vua, khinh thường phép nước).
Tội đấy nếu xử là phải chém đầu. Việc cảnh báo của quan Trung sứ ko phải chỉ là do tức giận: “Ông định cứu tính mệnh người ta nhưng mà ko cứu tính mệnh mình chăng?”. Song sự khí khái, khí tiết của kẻ sĩ trong ông là một bức trường thành. Nó là chỗ dựa cho ông trong cách lập luận bất di bất dịch. Phong cách văn bản ở đây yêu cầu một hình thức ko thể là thuyết minh. Nó phải là tự sự, chỉ có tự sự mới thông qua một loạt sự kiện, cụ thể nhưng mà khắc họa được tính cách nhân vật. Tính cách cứng cỏi đấy trình bày thông qua hành động và lí lẽ. Hành động là lựa chọn, còn lí lẽ là một lí lẽ rất riêng. Lập trường tuy kiên định những lời nói lại rất mềm, tiến thoái, cương nhu rất khéo: “Tôi có mắc tội, cũng ko biết làm thế nào.
Nếu người kia ko được cứu, sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát”. Nếu trước đó, bậc trưởng lão đã vì người bệnh nhưng mà ko tiếc của, tiếc công, tới đây, ông đã lấy mạng sống của mình ra chở che cho họ (dù chịu mất đầu). Cũng may, vương là một đấng minh quân. Người đã thấu hiểu. Vị lương y ko những ko phải chịu tội (chỉ bị quở trách nhẹ nhõm) nhưng mà lại còn được ban khen. Phần thưởng xứng đáng này là một sự tôn vinh để chân dung bậc tiền liệt họ Phạm nổi trội hẳn lên trong sự kính cẩn tự hào của cháu con dòng tộc. Và với đời, đó cũng là cách ngưỡng mộ xứng đáng với một lương y.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 9
Từ xa xưa, các cụ ta đã có những câu thành ngữ dành riêng cho các thầy thuốc có tấm lòng y đức cao cả như “Lương y như từ mẫu”, “Thầy thuốc như mẹ hiền”, và những câu thành ngữ đó lại một lần nữa ta thấy được trong truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” của tác giả Hồ Nguyên Trừng. Truyện ko chỉ truyền tụng tới tài y thuật, y đức của Thái y lệnh Phạm Bân nhưng mà con nêu cao tấm gương về lòng nhân hậu, mến thương con người của những người thầy thuốc chân chính.
Tác phẩm được ra đời vào khoảng thế kỉ thứ XV, ngợi ca một vị lương y tài năng và đức độ, giàu lòng nhân đạo. Đó chính là Thái y lệnh Phạm Bân, ông là một người thầy thuốc có địa vị sang trọng nhưng luôn hết lòng vì nhân dân và người bệnh khó khăn, ko màng tới cả sự nguy hiểm của tính mệnh mình. Truyện có kết cấu phong phú, mối liên hệ chặt chẽ với các tình huống truyện gay cấn.
Thầy thuốc Phạm Bân dùng cả tâm sức và sức lực của mình để chữa bệnh cho mọi người, ko phận biệt giàu nghèo, ông dồn tài sản của mình để sắm thuốc tốt chữa cho dân, tích trữ lúa gạo để nuôi người bệnh và cứu đói cho dân nghèo, hơn thế ông còn xây nhà cho những kẻ khốn cùng tới ở và chữa bệnh, bệnh nhân tới nhà ông chữa bệnh tới lúc khỏi thì đi, ông ko lấy tiền. Việc làm của ông trên ý kiến tích đức chứ ko tích tài, ông đã cứu tạo điều kiện cho hàng nghìn người bần hàn nghèo khổ thoát khỏi bệnh tật và đói kém.
Trong truyện, tác giả đã đặt vị lương vi này vào một tình huống gay cấn, từ đó làm nổi trội rõ tư cách và y đức của Phạm Bân. Cùng một lúc có hai người bệnh, một bên tới tận nhà gõ cửa, người phụ nữ đang trong cơn nguy nan máu chảy như xối, còn một bên là quý nhân trong cung vua đang sốt, được vua truyền lệnh vào chữa trị. Trước hoàn cảnh đấy, ông đã lựa chọn đi tới chữa cho người phụ nữ đang trong cơn nguy nan kia, bởi đối với ông tính mệnh người bệnh là trên hết. Ông cũng nhận rõ tình hình quý nhân trong cung chưa cấp bách nên để vào khám sau, ông đã lựa chọn việc cứu người nhưng mà ko màng tới sự dọa nạt của bề trên có thể tác động tính mệnh mình.
Có thể thấy, ông ko chỉ là người có trái tim nhân hậu nhưng mà còn là người dũng cảm, có khả năng, xử sự tài tình, ko chỉ làm tốt phận sự người thầy thuốc nhưng mà còn khơi dậy lòng bao dung và tình thương dân của vua. Phạm Bân là một vị lương y tài đức vẹn toàn, ko chỉ là bậc đại hiền trong lòng dân nhưng mà còn là trung thần đáng trọng của vua, có công rất lớn trong việc thức tỉnh cái tâm của vua Trần Anh Tông.
Qua truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng”, tác giả Hồ Nguyên Trừng đã mang tới cho người đọc một tấm gương sáng về “Lương y như từ mẫu”, đồng thời truyện có ý nghĩa giáo dục và thức tỉnh y đức trong những người lương y trong xã hội hiện nay. Đặt sinh mệnh và lợi ích của người bệnh lên hàng đầu đó mới là phẩm chất đáng quý của người thầy thuốc.
Phát biểu cảm tưởng truyện “Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng” số 10
Truyện Thầy thuốc giỏi cổi nhất ở tấm lòng của Hồ Nguyên Trưng được viết vào khoảng nửa dẩu thế ki XV trên đất Trung Quốc với nội dung kể về một bậc lương y tinh thông nghề nghiệp và giàu lòng nhân đạo.
Trong xã hội có rất nhiều nghề và làm nghề nào cũng phải có đạo đức. Một trong số đó là nghề thầy thuốc vô cùng cao quý. Truyện đã truyền tụng phẩm chất, cao quý của Thái y lệnh Phạm Bân: hết lòng vì dân nghèo, quên mình để cứu người, bất chấp quyền uy vua chúa cũng như sự nguy hiểm tới tính mệnh bản thân.
Truyện gồm ba đoạn có liên quan chặt chẽ với nhau. Đoạn đầu giới thiệu tên tuổi, chức vị, công đức của Phạm Bân. Tiếp tới đoạn giữa kể về một tình huống gay cấn có tính chất thử thách, qua đó y đức của ông được bộc lộ rõ nhất. Và cuối cùng là nhấn mạnh y đức sáng ngời của bậc lương y đã truyền cho con cháu, giúp con cháu giữ vững nghiệp nhà, tiếp tục cứu đời.
Công đức của lương y Phạm Bân rất lớn, ko phải thầy thuốc nào cũng làm được như ông. Ông đã dốc toàn tâm, toàn ý, toàn lực để cứu người nhưng mà ko nể nang, ngoại trừ toán thiệt hơn.
Phạm Bân đã đem hết tiền tài trong nhà ra sắm thuốc tốt, tích trữ thóc gạo để vừa nuôi ăn vừa chữa bệnh cho người nghèo khổ. Dẫu bệnh nặng tới đâu chăng nữa ống cũng ko tránh né. Lương y làm nhà cho họ ở, chu cấp cơm nước đầy đủ và chữa bệnh ko lấy tiền, ông đã cứu sống hơn nghìn người trong những năm đói kém, dịch bệnh. Nhưng điều làm ta cảm phục nhất là việc ông đã quyết tâm cứu sống người nữ giới nghèo trước rồi sau đó mới chữa bệnh cho quý nhân trong cung vua, dù đã có lệnh của vua.
Thái độ tức giận cùng với lời nói có ý dọa nạt của quan Trung sứ: – Phận làm tôi, sao được tương tự? Ông định cứu tính mệnh người ta nhưng mà ko cứu tính mệnh mình chăng? Đã đẩy lương y Phạm Bân vào một tinh huống trái ngang khó xử. Đây là một thử thách gay go buộc ông phải có sự lựa chọn đúng mực giữa việc cứu người dân thường sắp chết với việc thực hiện phận sự của một kẻ bề tôi.
Thái độ dứt khoát và kiên quyết của ông chứng tỏ uy quyền vua chúa ko thắng nổi y đức của một bậc lương y chân chính, ông ko sợ mắc tội “phạm thượng”, ko sợ nguy hiểm tới tính mệnh nhưng mà chỉ nghĩ tới trách nhiệm của người thầy thuốc, ông đã vượt qua thử thách một cách nhẹ nhõm.
Phạm Bân ko chỉ có trái tim nhân hậu và khả năng cứng cỏi nhưng mà còn tỏ ra rất thông minh trong xử sự. Câu nói: Nếu người kia ko được cứu, sẽ chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trồng vào đâu. Tính mệnh của tiểu thần còn trông cậy vào chúa thượng, may ra thoát đã nhấn mạnh tới trách nhiệm nặng nề của người thầy thuốc, khơi dậy tình thương và lòng bao dung của nhà vua và tỏ rõ lòng thành của một bề tôi. Nếu như nhà vua là người có lương tâm, vững chắc sẽ cảm động và ko trị tội ông.
Quả thật, lúc đầu nhà vua tức giận, nhưng sau lúc nghe Thái y lệnh trình diễn thì ko những hết giận nhưng mà còn ban khen. Điều dó chứng tỏ Trần Anh Vương cũng là một ông vua sáng suốt và nhân hậu. Phạm Bân lấy tấm lòng chân tình của mình để tấu trình điều hơn lẽ thiệt, từ đó thuyết phục được nhà vua. Đây là thắng lợi vẻ vang của y đức, của khả năng, trí tuệ và lòng nhân ái.
Kết thúc truyện, tác giả kể về con cháu cửa Thái y lệnh và sự ngợi khen của người đời đối với gia đình ông. Sự nghiệp của lương y Phạm Bân và con cháu ông đã chứng minh cho quan niệm Ở hiền gặp lành?. Tên tuổi của ông cón lưu truyền mãi trong dân gian.
Truyện Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng mang tính chất giáo huấn rất cao. Cách viết gần với cách viết kí, viết sử, tức là thiên về ghi chép chuyện người thật việc thật nhưng mà ko cần thêm thắt. Truyện có bố cục chặt chẽ, hợp pháp và cách dẫn dắt gây hứng thú cho người đọc, cùng việc tuyển lựa và nhấn mạnh vào một tình huống gay cấn (đó là chỉ tiết có thật) để qua đó tính cách nhân vật chính được bộc lộ rõ ràng, gây ấn tượng khó quên.
Khi trình bày tính cách nhân vật, tác giả còn tạo ra những lời hội thoại sắc sảo, chứa dựng ý tứ sâu xa. Do đó, truyện vừa có trị giá nội dung lớn, vừa có già tri nghệ thuật cao.
.
Về trang chủ: TH Huỳnh Ngọc Huệ
Bài viết thuộc danh mục: Tổng hợp