Cuộc thi viết “Những kỉ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường mến yêu” năm 2020 đã chính thức khởi động. Sau đây là một số bài viết về những kỉ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường mến yêu dành cho nhân vật học trò để các em cùng tham khảo, có thêm ý tưởng làm bài dự thi viết về những kỉ niệm thâm thúy về thầy cô.
- Đáp án cuộc thi tìm hiểu về lịch sử 80 năm thành lập Đội – Tuần 4 Cuộc thi tìm hiểu về Đội TNTP Hồ Chí Minh
- Phân tích Người lái đò sông Đà (Nguyễn Tuân ) : Dàn ý và bài văn mẫu đặc sắc nhất
- Tiếng lóng là gì? Có nên sử dụng tiếng lóng một cách thường xuyên hay không?
- Tiểu sử đôi với người yêu trên Facebook, những tiểu sử FB hay về tình yêu
- Al + O2 → Al2O3
- Kỉ niệm về mái trường cấp 2
- Kỉ niệm về mái trường Tiểu học
- Thể lệ Cuộc thi viết “Những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường mến yêu” năm 2020
- Bài dự thi viết về những kỷ niệm thâm thúy về thầy cô và mái trường
1. Bài viết về thầy cô và mái trường mến yêu: Những điều giản dị
Thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã là thành viên của mái trường dấu yêu này được hai năm rồi. Tới giờ, tôi vẫn còn xúc cảm nguyên vẹn của mùa hè hai năm về trước. Sau lúc hoàn thành chương trình Tiểu học, cha mẹ có rất nhiều sự lựa chọn về một ngôi trường cấp 2 cho tôi. Nhưng có nhẽ, duyên trời run rủi… để rồi trường Nguyễn Tất Thành, lớp A8 là nơi chắp cánh ước mơ tiếp theo cho tôi trên tuyến đường dài trở thành một người có ích cho xã hội.
Bạn đang xem bài: Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu dành cho học sinh
Trong khuôn viên trường Đại học Sư phạm Hà Nội, trường Nguyễn Tất Thành của tôi bao gọn một khoảnh nhỏ nhưng vẫn bề thế, vươn thật cao giữa bầu trời Thủ đô. Một khoảng xanh nho nhỏ với nắng thu vàng nhè nhẹ trong ngày “Chào học trò lớp 6” để lại trong miền nhớ của tôi bao kí ức trong trẻo về những ngày sắp tới. Nụ cười thân thiết của cô giáo Thu Anh – Hiệu trưởng nhà trường; sự thông minh và năng động của các anh chị tới từ nhiều CLB; và sự rộn ràng trong ko khí tươi vui của chương trình chào HS lớp 6 khiến ngày đầu tới lớp của chúng tôi từ sự bỡ ngỡ nhanh chóng hóa thân quen tự bao giờ. Sau ngày hôm đấy, lòng tôi luôn trào dâng một cảm giác lâng lâng khó tả. Để rối nó khiến tôi kì vọng từng ngày, từng ngày tới ngày 1/8… ngày trước hết đi học.
Người trước hết để lại ấn tượng tại trường Nguyễn Tất Thành cho tôi đó chính là cô giáo Nguyễn Thị Thu Anh – Hiệu trưởng Nhà trường. Bạn có thích thú ko lúc được ngồi ăn cơm trưa ở lớp bán trú với “bạn Thu Anh”? Còn với tôi, lúc đấy, thấy vui lắm, lòng cứ rộn ràng lên nhưng chẳng nói được gì… Đấy là một lần lớp tôi ở lại ăn bán trú và thật bất thần, cô Thu Anh đã cầm một suất cơm trưa vào và ngồi xuống thật nhẹ nhõm bên chúng tôi và nói lời quan tâm: “Chào các con 6A8, trưa nay các con cho bạn Thu Anh ăn cơm cùng với nhé!”. Cả lớp vừa ngỡ ngàng vừa cười ồ vỗ tay và đồng thanh: “Vâng ạ”. Thế là “bạn Thu Anh” với một suất ăn cũng y như chúng tôi từ tốn ngồi xuống ăn và trò chuyện thật thân thiện. “Bạn Thu Anh” còn quan tâm tới từng bàn hỏi thăm các bạn với những câu hỏi quan tâm như vì sao tay lại nhiều mực thế này, vì sao tay lại xước rồi, sao ko cởi áo khoác ra cho đỡ nóng,… Với tôi, sự giản dị, thân tình đấy chỉ có thể là những người bạn trao nhau. Đúng vậy, cô Thu Anh – Hiệu trưởng trường tôi thực sự hơn cả một người lãnh đạo nghiêm khắc, một người mẹ nhân hậu nhưng còn là một người bạn thân thiện, sẻ chia. Ai ở trường Nguyễn Tất Thành nhưng chẳng tự hào lúc là học trò của cô Thu Anh phải ko nào?
Nhưng người nhưng tôi yêu quý, kính trọng và dành nhiều niềm yêu quý hơn cả ko người nào khác chính là cô giáo chủ nhiệm lớp A8 của chúng tôi, cô giáo Ngọc Châu Vân. Ngày trước hết nhận lớp, tôi đã có cảm giác cô Vân thật thân thiện. Đúng như cái tên đặc thù của cô – cô thật xinh đẹp như một viên ngọc châu báu. Cô Châu Vân có dáng người thon thả cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi trội trên khuôn mặt đấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi lúc cô nở nụ cười, đôi mắt đấy lại sáng lên bao niềm xúc cảm. Nụ cười âu yếm đấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mỏi mệt của chúng tôi. Nhưng tất cả vẻ đẹp bên ngoài đó chỉ là để tô điểm cho tâm hồn của một người mẹ dịu hiền, luôn nỗ lực hết sức để các con tiến bộ!
Tôi ấn tượng mãi về cô, về cách cô khơi dậy ý thức học tập ở chúng tôi. Hôm đấy là ngày trả bài rà soát giữa học kì I năm lớp 6 – kì thi tập trung trước hết của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi mới vào cấp II nên còn xa lạ và vụng về lắm, học tập cũng ko hề đơn giản như hồi Tiểu học. Những điểm 9, điểm 10 giờ đã trở thành xưa cũ. Thay vào đó là những điểm 6, điểm 7 và cả những điểm 4, điểm 5. Điểm thi của chúng tôi nếu ko nói là tệ thì cũng là rất kém với kết quả của một lớp chọn. Hôm đó, ko khí lớp học trầm lặng hơn phổ biến. Vẫn đó phấn trắng, bảng đen, hành lang ánh nắng vàng ươm vẫn trải đầy; nhưng những khuôn mặt các bạn tôi trong lớp 6A8 ko còn rạng rỡ, vui đùa như mọi hôm nữa; cô Châu Vân cũng ko còn túc trực nụ cười phúc hậu nữa nhưng chỉ ánh lên một nỗi buồn thật rõ trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Nhưng tuyệt nhiên, cô ko mắng hay trách chúng tôi.
Hôm sau cô cũng ko tỏ thái độ tức giận gì về việc chúng tôi bị điểm kém. Sự yên lặng của cô ko có tức là cô mất niềm tin vào chúng tôi, chỉ là cô đang đau đáu nỗi niềm làm thế nào để khơi dậy hứng thú học tập từ đàn con thơ. Rồi, một hôm trong giờ Tự học, bàn tay cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ: “Làm thế nào để học tốt?”. Sau đó cô mời các bạn được điểm cao trong kì thi vừa rồi lên san sớt với các bạn khác. Cô nói rằng mỗi người sẽ có phương pháp học tập không giống nhau, chúng ta ko phải bản sao của người khác, nhưng chúng ta có thể học từ người khác những điều thích hợp để biến nó thành của bản thân mình. Cô cũng gửi gắm: “Các con cứ hãy coi việc học như không một trò chơi, và trò chơi nào cũng có đích tới, đích tới là trái ngọt, là nụ cười. Vậy nên, các con hãy nỗ lực nhìn nhận thật đơn giản việc học hành cũng như nỗ lực đạt được cái đích thắng lợi. Cô tin các con sẽ thành công!”.
Những lời nói giản dị đấy của cô Châu Vân tới giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và tới kì thi cuối kì, lớp chúng tôi người nào cũng tự vấn rằng mình sẽ ko để cô phải buồn, phải nhọc nhằn nữa, chúng tôi sẽ làm cô vui. Thế rồi, điều chúng tôi mong muốn cũng tới, điểm số đã khác, ko khí đã khác, tươi vui hơn và tỏa sáng. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt phúc hậu của cô với những lời chúc mừng. Tôi biết lúc đấy cô hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật giản dị, ko phải vì cô, nhưng vì chúng tôi, những đứa con thân yêu của cô.
Tôi yêu những người mẹ thứ hai của tôi. Tôi yêu trường Nguyễn Tất Thành và cả những điều thật giản dị nơi đây. Những điều nhẹ nhõm và ấm áp đấy đã và đang có thật nhiều, và kiên cố nó sẽ trở thành khoảng kí ức tươi đẹp theo tôi tới suốt cuộc đời.
Bài viết: Ngô Lưu Hà My (7A8)
2. Bài viết về thầy cô và mái trường mến yêu: Mái trường đã làm thay đổi cuộc đời tôi
Tôi là một cậu nhỏ rất ương bướng, khó bảo, người nào người nào cũng nói thế. Tôi là một cậu học trò chỉ được xếp hạnh kiểm khá từ hồi Tiểu học, điểm của các bài rà soát, các kì thi cũng ko thể quá được 5, chuyển trường ko biết bao nhiêu lần. Bố mẹ, mọi người người nào người nào cũng nói tôi sẽ ko có tương lai, ko thể kiếm được việc làm tốt, ko thể lấy vợ. Lâu rồi nghe riết thành quen, tôi cứ mặc kệ họ nói gì thì nói, vẫn nhởn nhơ chơi đùa với lũ trẻ láng giềng, dậy muộn, đi học trễ, ở lớp vẫn cứ mon men trò chuyện với bằng hữu như thường, mặc kệ sự đời ngày mai ra sao.
Năm đó là năm tôi bước vào cấp II, trước lúc đi học, bố mẹ tôi có nói rằng: “Nếu ngôi trường này con ko học được nữa thì bố mẹ cũng ko còn cách khắc phục nào khác ngoài việc đưa con về quê học”, bố tôi nói trong sự vô vọng. Cũng như mọi lần, tôi chỉ biết ỡm ờ cho qua, tôi tự vấn chắc là ngôi trường Nguyễn Tất Thành chắc hẳn cũng giống như bao ngôi trường khác, sẽ thật u ám và thiếu sức sống. Khi bước vào lớp, các bạn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị, còn các thầy cô giáo sẽ ko lắng tai và mong muốn thấu hiểu tôi. Nghĩ tới đây, lòng tôi khởi đầu thấy chán ngán. Vì sao cứ nhất quyết phải đi học cơ chứ? Trong thời kì đó mình ở nhà chơi điện tử rồi ăn và ngủ có phải sướng hơn ko?
Tôi đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ đó thì ngôi trường Nguyễn Tất Thành đã xuất hiện trước mắt tôi từ lúc nào ko hay. Ấn tượng trước hết của tôi là trường có rất nhiều cây xanh tỏa bóng mát, rủ bóng xuống sân trường, ko khí rất trong sạch. Đằng xa kia còn có cả mấy cô cậu học trò đang đọc sách và nói chuyện với nhau ở ghế đá. Trường còn có một sân khấu rất to và đẹp, bên trên có cắm những chiếc cờ xanh đỏ tím vàng trông rất thích mắt, trên nữa là tấm ảnh Bác Hồ đang đứng đeo khăn quàng đỏ cho một em học trò. Trông Bác trong bức ảnh toát lên vẻ thật hiền từ và nhân hậu biết bao!
Tôi cùng bố mẹ bước vào trường và đi thẳng lên trên lớp. Lớp tôi là lớp 7A7 và lúc đấy lớp đang trong tiết truy bài. Có thể thấy những bạn học trò lúc này đang cười đùa với nhau rất vui vẻ, người nào nấy đều vô cùng rạng rỡ. Tôi còn nhìn thấy có cả những bạn tổ trưởng cần mẫn đi rà soát bài tập của các bạn trong lớp. Ở trên bục giảng, một cô giáo với vẻ mặt hiền từ đang chuyên chú quan sát các bạn học trò trong lớp, đột nhiên cô quay ra cửa, với vẻ mặt ngạc nhiên, cô đi về phía gia đình tôi và nói với mẹ: “Thưa chị, em có thể giúp gì được cho chị ko ạ?”.Giọng cô thật trầm ấm và cô rất thân thiết, ko giống mấy cô giáo ở trường cũ tí nào, tôi nghĩ, lòng cũng có chút nhẹ nhõm. Khi cô nói muốn giới thiệu tôi với cả lớp, lòng tôi lại dấy lên một tẹo lo lắng, liệu các bạn có nhìn mình bằng con mắt miệt thị rồi lại xì xào bàn tán và nói những điều ko hay về mình ko? Cô dẫn tôi vào lớp nhưng lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm ko yên. Cô hào hứng, vui vẻ giới thiệu: “Cả lớp chú ý, hôm nay chúng ta có một bạn mới chuyển tới, các em hãy chào mừng bạn đi nào!”.Tôi cắn chặt răng, sẵn sàng nghe những lời xì xào chỉ trỏ, nhưng ko, trái lại, các bạn chào đón tôi với vẻ mặt vui tươi và bằng những tràng pháo tay rộn ràng. Lúc đó tôi vui lắm, đây là lần trước hết tôi cảm thấy mình được tôn trọng và chào đón ở trên đời này.
Tôi bước xuống lớp và yên vị tại chỗ ngồi của mình, cậu đấy quay sang, nói:
– Chào cậu, mình là Ninh, rất hân hạnh được biết cậu.
– Xin chào, rất hân hạnh được biết cậu.
– Chúng ta hãy hỗ trợ nhau nhiều hơn trong năm học này nhé!
– Chắc chắn rồi!
Sau đó, chúng tôi trở thành bạn thân, Ninh giúp tôi quen biết được với rất nhiều bạn trong lớp, ko còn e ngại và tự ti như lúc ban sơ nữa. Tôi đã trở thành một con người hòa đồng, năng động và thường xuyên tham gia vào rất nhiều các hoạt động của trường, lớp tổ chức, việc nhưng chính tôi cũng thấy bất thần.
Do lười học và ham chơi nên tôi bị mất đi rất nhiều tri thức cơ bản hồi cấp I. Lúc đầu tôi rất sợ bị các bạn cười chê, nhạo báng vì thành tích học tập ko tốt của mình nên lúc các bạn hỏi, tôi ko bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ của mình. Nhưng có nhẽ, cô Thủy cũng đã biết được phần nào. Vào cuối buổi học hôm đó, cô gọi tôi ở lại để nói chuyện. Cô nói việc học thật sự rất quan trọng, nó giúp thay đổi cách nghĩ và cảm nhận của mọi người về mình và thay đổi con người để trở thành tốt đẹp hơn. Đúng là ko có giới hạn cho phương pháp học tập. Sự thực một lúc con người đã có hứng thú để tìm những tuyến đường mới để tích lũy tri thức, họ sẽ ko bao giờ bị buồn chán. Tôi thấy cô nói sao nhưng đúng quá, bất giác tôi thấy hội hận vì những thời kì mình bỏ phí, những lần tôi chơi điện tử tới 12h đêm mới chịu đi ngủ, cả những lần tôi mải ngủ nướng rồi ra ngoài chơi với bằng hữu nữa, thời kì qua tôi đã tiêu pha vào những trò vô dụng nhưng thôi!
“Nhưng cô tin con sẽ thay đổi! Nếu ko phải hôm nay thì sẽ là ngày mai. Cô tin tưởng ở con, Minh ạ và cô biết mình ko đặt niềm tin vào nhầm người đúng ko con? ”, cô siết chặt tay tôi, nói. Nghe cô nói nhưng tôi bỗng dưng muốn khóc quá: “Đúng rồi, mình phải học siêng năng hơn, phải siêng học, siêng làm hơn mới được, mình sẽ ko thể để thời kì của mình bị phí hoài như lần trước, cô ơi, con sẽ ko làm cô phải thất vọng về con đâu!”, tôi tự vấn, và thế là tôi lao đầu vào học, cả bố mẹ tôi cũng bất thần vì sự thay đổi này của tôi, lòng khấp khởi mừng thầm. Nhờ sự hỗ trợ của các bạn và các thầy, các cô, tôi ko còn thấy đáng ghét và ko còn cảm thấy các môn học chán ngán như trước kia nữa. Các bạn trong lớp còn rủ tôi đi học nhóm để tương trợ và hỗ trợ lẫn nhau trong việc học. Từ đó, số điểm 9 và 10 của tôi cũng tăng lên đáng kể. Hôm trước hết tôi mang một điểm 10 đỏ chói về nhà, ko cần nói, bố mẹ tôi đã mừng rỡ như thế nào. Tôi giơ tay phát biểu xây dựng bài nhiều hơn và trong lòng tôi cũng cảm thấy mình đang tiến bộ lên từng ngày. Quả thật mái trường này đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Ngôi nhà thứ hai – mái trường Nguyễn Tất Thành sẽ là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm thời học trò của tôi. Ở đó có những người lái đò thầm lặng, xoành xoạch nâng đỡ và đã ko bỏ rơi một cậu học trò cá biệt như tôi, ở đó có những người bạn như những người anh em trong một nhà, kết đoàn và tương trợ lẫn nhau. Nơi đó đã cho tôi thấy được sắc màu của cuộc sống, làm cho thời thanh xuân của tôi dường như có ý nghĩa hơn từng ngày.
Cảm ơn mái trường Nguyễn Tất Thành yếu dấu, dù có đi tới phương trời nào, lòng tôi vẫn sẽ giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mang tên Bác, sẽ luôn tương tự và mãi tương tự…
Bài viết: Vũ Thị Trang Linh (7A7)
3. Bài thơ về thầy cô và mái trường mến yêu
Giữa phố phường tấp nập
Một khoảng trời hồn nhiên
Nguyễn Tất Thành yêu quý
Cùng tôi đi khắp miền,
Miền này miền bỡ ngỡ
Tiểu học, vừa mới qua
“Chào học trò lớp sáu”
Vẫn bâng khuâng nhớ là…
Đây nữa miền bè bạn
Kéo chúng mình chơi chung
Vui tưng bừng lửa trại
Lạ, bỗng hóa quen thói
Và đây – miền yêu kính
Dâng tấm lòng thầy cô
Những dặn dò, dạy dỗ
Gieo mầm ươm ước mơ.
Ôi, những miền thương yêu!
Trong hành trang tôi mang
Dưới mái trường sánh bước
Những tháng ngày thênh thang.
4. Bài viết về thầy cô và mái trường mến yêu 2020
Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, người nào nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi lặng thầm như bụi phấn rơi rơi…!
Cuộc đời của người thầy như những người lái đò lặng thầm lặng lẽ là vậy nhưng cũng thật thanh cao! Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họ những vẫn gọi là Cô. Vì cha là người sinh vì thế con, nhưng Thầy là người chèo đò đưa con cập bến. Thật vậy, người vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giấy trắng chính là gửi gắm cả tâm huyết, chứa chan tình mến thương cao cả của thầy cô, từng giọt bụi đời viết lên chính là hạt phấn kết tinh tri thức cho con, là hành trang theo con suốt cả cuộc đời. Bởi lẽ chính vì thế nhưng lúc cất lên hai tiếng thầy cô – thiêng liêng cao cả tới làm sao!
Thầy cô – tiếng gọi thân yêu ấm áp luôn đọng mãi trong kí ức của mỗi học trò. Từng lời thơ nét chữ nhưng con cất lên cũng chính là sự bộc bạch lòng hàm ân và tình yêu chứa chan của con đối với thầy cô. Có nhẽ rằng, nếu học trò là chim, thầy cô sẽ là cánh để nâng các em chạm tới ước mơ bay cao bay xa giữa chân trời. Nếu học trò là cá, thầy cô sẽ là vây, là đuôi cá để giúp các em bơi ra giữa biển đông rộng lớn, giữa toàn cầu rộng lớn để cùng trải nghiệm. Cũng như người cha, người mẹ đã nâng niu, dìu dắt đàn con thơ từng bước trưởng thành, ấp ủ cho con niềm tin và kỳ vọng lớn lao hơn cả. Phcửa ải chăng thầy cô, những con người luôn chịu thương chịu thương chịu khó đó đang luôn ấp ủ một niềm ước ao, một tương lai tươi sáng rộng mở và đưa thế hệ học trò bước vào toàn cầu kì diệu đó! Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy, người cô trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu thế hệ học trò qua đi, mái tóc thầy càng trở thành bạc trắng theo năm tháng, nhưng cái tâm huyết mang đến tri thức và những bài học quý giá cho các học trò của mình thì mãi sẽ ko thay đổi trong mỗi người thầy cô giáo.
Làn gió thu nhẹ nhõm lướt qua làm rơi chiếc lá ở góc sân trường năm đấy, tiếng ve dắng dỏi của tiết trời ngày hạ lặng thầm lặng im tới bất thần. Và có nhẽ, đây cũng chính là thời khắc nhưng con phải chia tay màu áo trắng, chia tay chiếc khăn quàng đỏ và khoác lên mình tà áo dài thướt tha của một nữ sinh trường THPT. Bước vào ngôi trường THPT Đông Hà, bước vào một môi trường hoàn toàn mới lạ, trong con có biết bao xúc cảm lộn lạo: vui có, buồn có, bâng khuâng có…Nhưng có nhẽ, thứ xúc cảm lớn nhất trong lòng con chính là sự bỡ ngỡ. Bỡ ngỡ bởi cái mới, cái lạ, cái ko gian rộng lớn của ngôi trường. Bỡ ngỡ trước sự họp mặt ngại ngùng, xa lạ của những người bạn chưa từng quen biết. Tất cả mang trong con nỗi lo lắng và rụt rè ngay từ khoảnh khắc trước hết đó.
Và có nhẽ, thời kì đã minh chứng cho tất cả! Từng ngày, từng ngày trôi qua, con dần dần hòa nhập vào nhịp sống ở ngôi trường mới. Con có những người bạn thân thiết hòa đồng, con có những trải nghiệm mới mẻ qua từng bài giảng và đặc thù con có sự quan tâm tận tình hỗ trợ của những người thầy, người cô. Và chính điều đó đã tạo nên động lực và niềm tin trong con để con vượt qua cái cảm giác tự ti trong bản thân mình. Quả đúng là “Mỗi ngày tới trường là một ngày vui”!
Hạnh phúc lúc được học tập và xúc tiếp với nhiều thầy cô giáo. Mỗi thầy cô có một tính cách, một phương pháp dạy không giống nhau nhưng họ đều có chung một niềm tâm huyết cao cả của nghề giáo. Thời gian con được xúc tiếp với thầy cô có nhẽ chưa đủ bao nhiêu để con có thể hiểu thâm thúy về hình ảnh đẹp tươi của Người, nhưng con cảm thu được sự thành tâm và tận tình của thầy cô qua từng bài giảng, qua lời nói và hành động quan tâm của thầy cô. Đó là những tiết học giáo dục công dân sôi động, những tiếng cười vui vẻ qua bài giảng triết học đầy thú vị của cô Thanh Hiên! Đó là những tiết Sinh học đầy mới lạ và những trải nghiệm hứng thú của chúng con qua bài giảng của người thầy “đặc thù” Võ Minh Hoàn! Đó là những tiết Hóa, Lý với những tri thức xa lạ và khó khăn tới chán nản, cách tiếp thu phương pháp cũng như những bài tập hoàn toàn khác xa ở mái trường THCS. Thế nhưng, con vẫn ấn tượng với những bài học đầy tâm huyết và sôi nổi của thầy Tuấn, cô Hương! Đó là những lời hay tiếng ngọt, là những bài thơ, bài văn lôi cuốn cuốn hút qua lời giảng của cô Thanh Thảo, nó như mở ra cho con một toàn cầu văn học rộng lớn rộng lớn của cuộc đời và chính bản thân con cũng đã cảm thu được sự truyền lửa của cô qua từng tác phẩm và đi vào trong tiềm thức con biết bao nỗi niềm xúc cảm! Đó là những tiết học Công nghệ đầy lý thú của cô Thu Phượng, là trải nghiệm thực tiễn vui vẻ và thông minh! Đó là những câu chuyện lôi cuốn và thân thiện xen lẫn các tiết học Địa lý nhẹ nhõm, thoải mái của thầy Thanh Toàn, giúp chúng con giảng giải được “sóng từ khi gió, gió từ khi đâu…”! Nhưng trách nhiệm lớn lao hơn cả đó là “Bố Dũng”- người cha lớn lao sẽ chèo lái “con thuyền” để đưa 42 “đứa con”, 42 phong cách, 42 suy nghĩ không giống nhau từ Khe Sanh – Hướng Hóa về Cam Lộ qua Đông Hà; từ Vĩnh Linh – Gio Linh; …về tụ hội dưới một mái nhà 10A11.
Thầy cô ơi, lời nói hay từng nét chữ con viết lên từng trang giấy chính là xúc cảm của con gửi gắm tới Người. Tới đây, cho phép con, cũng như toàn thể lớp 10A11 được gửi lời cảm ơn tới những người thầy, người cô của trường THPT Đông Hà với sự thành tâm hơn bao giờ hết! Thầy cô ơi, con biết Người đã phải vất vả như thế nào lúc lái những con đò sang sông để cập bến, ko quản khó khăn gian truân, thầy cô vẫn một lòng vì chúng con. Những lúc chúng con còn bỡ ngỡ, thơ ngây trước cái mới lạ của môi trường, thầy cô đã dìu dắt, chở che và tạo động lực cho chúng con để chúng con tự tin bước vào tuyến đường học tập dưới mái trường THPT. Những lúc chúng con chùn bước, bàn tay ấm áp của thầy cô lại nhẹ nhõm nâng đỡ và nâng niu. Những lúc chúng con bất lực, giọng nói truyền cảm của thầy cô mang đến cho chúng con thêm nghị lực. Thầy cô ơi, nghìn lần chúng con cảm ơn Người!
Những ngày đầu học tập tại trường THPT Đông Hà, con cảm thấy rất may mắn lúc được học tập dưới ngôi trường có bề dày lịch sử và có nhiều thầy cô giáo tận tụy tận tâm. Những người thầy, người cô đều là người cha, người mẹ thứ hai của con ở dưới mái trường THPT. Nhưng có nhẽ, người để lại ấn tượng và xúc cảm thâm thúy nhất trong con chính là cô Trần Thị Thanh Thảo. Thời gian xúc tiếp giữa cô và con có nhẽ chưa là bao nhiêu, chắc hẳn rằng cô vẫn chưa biết được những cảm nhận của con, nhưng trong thâm tâm con, dường như có một thứ xúc cảm gì đó vừa thân yêu, vừa thân thiện và nó như là một sợi dây vô hình gắn kết con với cô. Bởi lẽ, những ngày đầu năm học với những tân học trò như chúng con quả thực xa lạ, thật bỡ ngỡ cấp thiết sự dìu dắt trong từng hoạt động. Nhưng thật xui xẻo, người thầy- người cha của chúng con phải nhập viện điều trị bệnh trong thời kì dài. Thương thầy, nhớ thầy và chúng con như đàn con thơ lạc mẹ, như con thuyền ko người lái. Không hiểu vì sao, mỗi lần con gặp vấn đề là hình ảnh thanh thoát nhẹ nhõm của cô lại xuất hiện với chúng con như chiếc phao cứu trợ. Là thành viên trong ban cán sự của lớp, con ko chỉ bỡ ngỡ trước sự mới lạ của ngôi trường nhưng còn bỡ ngỡ trước cách quản lý một tập thể lớp. Những kế hoạch của nhà trường đặt ra như trồng và chăm sóc bồn hoa ở sân trường, lớp ko có người trực tiếp hướng dẫn và hỗ trợ, đôi lúc vẫn còn ngập ngừng và lo lắng. Rồi có những lần con phải chạy tìm thầy kí vội sổ, đôi lúc bước chân mỏi mệt vô cùng nhưng rồi…con đã thu được sự hỗ trợ và chỉ bảo của cô. Nhờ sự tận tình quan tâm của cô, lớp con như bầy chim vỡ tổ, như những bông hoa được khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, như tìm thấy ánh sáng trong màn đêm buông tối. Chính vì vậy nhưng dường như hình ảnh của cô trong con lại một lần nữa được khắc nét và tình cảm thân yêu hơn bao giờ hết. Những ngày thiếu vắng người cha, chúng con dường như vừa cảm thấy thiếu mất sự chở che, vừa cảm thấy bối rối trong nhiều công việc khác, chính vì vậy việc nắm bắt các thông tin của nhà trường cần phải tăng lên trách nhiệm của ban cán sự. Hôm đó là ngày cuối tuần, lớp mới thu được thông báo về cuộc thi “Viết thư gửi mẹ nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10”, con được phân công viết bài trong cuộc thi đấy. Thế nhưng, do thời kì cập nhật thông tin quá vội vã, con ko thể hoàn thành bài thi như thời kì của nhà trường. Vừa lo lắng, vừa sợ hãi! Nhưng cô…một lần nữa cô chính là vị “phúc tinh” của con, cô đã chỉ bảo và hỗ trợ con để có thể nộp bài dự thi đúng thời hạn. Nếu ngày đấy ko có cô, thì có nhẽ rằng lá thư gửi mẹ (đạt giải Nhất) của con sẽ mãi mãi ko người mở. Nếu chúng con như những con người trên chiếc thuyền ko người lái giữa biển trời rộng lớn rộng lớn, thì cô chính là chiếc phao cứu vớt và nâng đỡ chúng con. Trong thời kì chúng con gặp vấn đề, trong suy nghĩ của con lại hiện về hình ảnh của cô, và bất thần thay chính thời khắc đó cô lại xuất hiện. Và cũng bởi chính điều đó nhưng con cảm thu được dường như có sợi dây vô tình nào đó đã đưa con tới bên cô, cho con thêm sức mạnh, tự tin trong học tập cũng như trong cuộc sống.
Thầy cô ơi! Ơn thầy nghĩa nặng làm sao con có thể diễn tả hết! Cuộc sống có thay đổi bao nhiêu cũng ko làm phai mờ “trái tim” của người thầy, người cô trong con. Dẫu mai này dù có đi xa, dẫu ngày mai con có là người nào, con làm gì, con vẫn luôn nhớ tới những bài giảng đầy tâm huyết của Người, nhớ giọng nói truyền cảm ấm áp như sưởi ấm tấm lòng nhỏ nhỏ của con, nhớ hình ảnh người cô người thầy vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để đưa chúng con bước tới sự thành công, chạm tới tương lai tươi sáng của cuộc đời! Tất cả mang trong con một xúc cảm khó lòng bộc bạch! Thầy cô – hai tiếng cất lên sao nhưng thiêng liêng quá!
Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên phân mục Tài liệu của THPT Phạm Hồng Thái VN.
.
Về trang chủ: TH Huỳnh Ngọc Huệ
Bài viết thuộc danh mục: Tổng hợp