Kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình, bạn bè, thầy cô gồm dàn ý chi tiết cùng với các bài văn mẫu được Viknews chọn lọc từ những bài làm hay nhất của các bạn học sinh trên cả nước. Qua đó giúp các em học sinh lớp 10 có thêm tài liệu tham khảo, trau dồi vốn từ vựng, nâng cao kỹ năng viết văn của mình.
- TDEE là gì? Cách tính TDEE giảm cân, giảm mỡ chính xác cho gymer
- Nên uống Bảo Xuân khi nào thì tốt, trước hay sau bữa ăn ?
- Tính chất hoá học của Axit Sunfuric H2SO4, ví dụ và bài tập – hoá lớp 10
- Cách chơi đội hình Thánh Thần Đại Sư DTCL Mùa 4.5
- Top 10 Tiệm bánh sinh nhật ngon và nổi tiếng nhất TP. Buôn Ma Thuột, Đắk Lắk
Kể lại kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình trong chương trình Ngữ Văn 10 Tập 2 lớp 10 đề 1 dưới dạng bài văn kể lại câu chuyện kỉ niệm sâu sắc. Với dạng đề này, học sinh cần giới thiệu được câu chuyện mình sẽ kể, giới thiệu khái quát về chủ đề, sau đó kể lại kỉ niệm sâu sắc đó và cuối cùng, các em cần bày tỏ tình cảm của mình với người đó.
Bạn đang xem bài: Bài văn mâu lớp 10 Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình, bạn bè, thầy cô
Video viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ ngắn
Dàn ý kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình
I. Giới thiệu
Giới thiệu câu chuyện em định kể (về người thân, thầy cô hoặc bạn bè).
II. Thân bài
1. Giới thiệu chung về đối tượng
– Đối tượng đó là ai: ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, cô giáo, bạn bè …
– Vài nét về ngoại hình, tính cách.
2. Kể lại một kỷ niệm sâu sắc
– Thời gian của câu chuyện.
– Diễn tiến của câu chuyện.
– Kết cục của câu chuyện.
– Cảm xúc của tôi đối với người đó sau ngày kỉ niệm.
III. Kết thúc
Bày tỏ tình cảm của bạn với người ấy.
Xem thêm : Soạn bài Thực hành về thành ngữ, điển cố
Kể lại kỉ niệm về tình cảm gia đình với bố
Chiều nay bố gọi điện báo sẽ trở về sau chuyến công tác dài ngày, mẹ cười hiền, không giấu được niềm háo hức của một người phụ nữ đã hai con, xa chồng lâu ngày.
Cúp điện thoại, người mẹ vội gõ cửa phòng và thông báo ngay cho hai cậu con trai đang “đánh game” bên trong. Vừa nói, mẹ tôi vừa hào hứng xách rổ ra sau vườn nhổ vài ngọn khoai cho vào tủ lạnh trước khi xách giỏ đi chợ.
Bữa cơm tối dù được chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì những món khoai lang luộc vẫn không thể vắng mặt trong những dịp như thế này – món ăn kỉ niệm của gia đình chúng ta. Nhìn đĩa rau xanh còn nghi ngút khói trên bàn, nhớ quá một thời đã xa là vị cứu tinh cho một gia đình nhỏ qua thời đói khát, lo cho cha ăn học, khoai vẫn thế. Anh đưa chúng tôi đến giảng đường.
Ở khoảng đất trống ở góc vườn, mẹ tôi thả mấy dây khoai lang lấy ngọn để cải thiện bữa ăn. Hết khoai lang luộc chấm mắm ruốc rồi xào tỏi, lần nào ăn cũng thấy quen, thành nghiện.
Mùi hăng của nhựa rau khi áp chảo, rồi mùi hăng của nước rau với thêm chút mì chính, chút đường cũng thành món canh ngon. Nhìn những dây khoai có ngọn nhẵn thín bò lổm ngổm trên mặt đất, ai cũng bảo “chắc già lắm”. Tuy nhiên, ngay cả ngọn cũng không đủ để làm thức ăn cho cả gia đình. Nhiều khi thấy mẹ phải cắt bỏ cả hàng lá gần ngọn, sợ lá già sẽ bị đắng, cứng nên cho vào nước sôi rồi mới chiên trong dầu.
Lúc đó, bố tôi tiếp tục học ở thị trấn, còn mẹ tôi phải đi làm thêm để có thể nuôi “ba học trò trong nhà”. Mỗi chiều thứ Ba, đạp xe trở về nhà. Hai bố con tự nhiên đến mức biết xách rổ ra sau vườn hái rau lang luộc làm bữa ăn chính vì cả hai bố con đều hiểu nếu đã về thì chỉ còn mẹ. đủ tiền để mua một mớ tôm con vì cái gọi là vị tanh. ít. Vậy mà nó được coi là bữa ăn xa xỉ nhất trong tuần.
Bữa cơm tối dọn ra, mẹ tôi ân cần dọn vào bát của bố, bát tôm vàng ruộm của lũ trẻ, những ngọn rau xanh luộc, tôi cẩn thận nhúng nước vào cốc, mỉm cười, tôi ngồi lặng lẽ nhìn bố và con trai ăn. ngon. Vị bùi bùi, giòn giòn nên cả nhà vét đến những hạt cơm cuối cùng, nhìn mà thấy vui vui khôn xiết.
Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng vẫn không thể kéo dài như vậy được lâu. Ba tôi tự túc xin đi học thêm, tiền bạc thì tự trang trải, khi chúng tôi lớn lên, sách vở cũng phải tăng lên, mỗi bữa ăn lại càng tố cáo sự chật hẹp của gia đình nhỏ bé ấy.
Đồ đạc trong nhà lần lượt đội nón ra đi theo từng đồng học phí, chỉ còn mớ khoai ở góc vườn không ngừng mở rộng đất trồng. Thực đơn của mẹ cũng vì thế mà sáng tạo: Rau lang xào tỏi, rau luộc chấm mắm ruốc, canh khoai nấu dầu… Hiếm khi mâm cơm thiếu màu xanh quen thuộc.
Màu tím thời gian trôi qua theo từng đợt hoa lan nở, bung cánh tím cả một góc sân rộng. Nhà tôi bây giờ khá hơn nhiều, cuộc sống đã bắt kịp nhịp sống của một gia đình thành thị. Bữa ăn không còn tuân theo nguyên tắc “món đơn”, nhất là rau xanh như trước!
Chúng tôi mỗi người đều có phòng riêng, không còn cảnh gia đình ba người đàn ông và một người khác giới phải trải chiếu trên nền ẩm mốc và lăn ra ngủ sau một ngày thở hổn hển. Tuy nhiên, dù có thoải mái đến đâu thì mỗi thành viên vẫn không khỏi xót xa và chua xót cho từng đàn cây sa mộc xanh mướt bò ngang vườn.
Khi bố về, mẹ mừng thầm. Chiều nay cả nhà mình cùng nhau quây quần bên mâm cơm với những món rau quen thuộc và ấm áp những kỉ niệm một thời bên nhau.
Vòng tay qua vòng eo không còn thon gọn nhưng vẫn đủ nồng nàn hương vị mặn nồng một thời của mẹ, trong bữa cơm chiều, giọng cha ríu rít:
Tôi đang đi tôi nhớ vợ tôi
Hết khoai lang luộc, xào trong dầu …
Thật tiếc cho những ngọn phong lan …!
Đề bài: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của anh (chị) về tình cảm gia đình hoặc tình bạn, tình thầy trò theo ngôi kể thứ nhất.
Tình cảm gia đình là tình yêu thiêng liêng đáng trân quý nhất trong cuộc đời mỗi con người. Tôi luôn cất giữ những kỷ niệm về tình cảm tốt đẹp đó trong ngăn kéo ký ức của trái tim mình. Đặc biệt là kỉ niệm với anh trai – kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình mà em sẽ trân trọng nhất.
Kỉ niệm của anh tôi gắn với câu chuyện cách đây hơn 3 năm. Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ, anh trai và ông bà yêu thương, chăm sóc. Bình thường anh trai hay chọc ghẹo nên hai anh em gặp nhau là cãi nhau ầm ĩ, không ai nhường ai. Nhiều lúc tôi ghét anh ấy vô cùng, anh ấy luôn chê bai tôi thế này thế kia. Người đâu mà khó, ngày đêm chỉ biết cằn nhằn, bắt nạt em.
Rồi một buổi chiều trước Tết Trung thu, mẹ tôi gọi tất cả cô dì chú bác đến dự tiệc. Yến Nhi – cô con gái út của chú hai, người thường xuyên chọc tức tôi cũng có mặt. Vẻ mặt coi thường của cô ấy khiến tôi rất khó chịu. Tôi chỉ muốn tránh xa nó để không nổi điên. Nhưng dường như nó không muốn để tôi yên, hết lần này đến lần khác cố tình chọc tức tôi. Nó muốn ăn gì thì ăn. Cho đến khi có một chiếc đèn lồng hình con thỏ và con cáo mà bố mang về từ công ty. Tôi chọn con thỏ, nó cũng đòi con thỏ, tôi chọn con cáo, và ngay lập tức nó cũng đòi con cáo. Tôi không thể nhịn được nữa và hét lên:
– Ừ, tôi sẽ lấy những gì tôi mang đi.
– Tôi thích cả hai. – Đứa bé ngóc đầu lên.
Bọn trẻ hiểu rằng chúng không nhìn chúng tôi, tôi khó chịu và không bận tâm đến chúng. Hãy để nó chọn trước, nhưng nó sẽ làm như vậy. Tôi gạt tay anh ta ra và đi lên lầu. Nhưng chưa được bao lâu thì mẹ cô gọi cửa. Khuôn mặt của người mẹ lộ rõ vẻ không hài lòng, cô ấy nói:
– Tại sao anh lại đẩy em xuống? Tôi xin lỗi.
– Em có làm gì đâu, anh sẽ không xin lỗi đâu .. – Thấy cô ấy giả vờ khóc, tôi kiên quyết không động đậy. Tại sao nó phải chọc tức tôi?
– Tôi rất thất vọng về bạn! Em thật bướng bỉnh và hư hỏng, Dương ạ.
Mẹ nói rồi nắm lấy tay Yến Nhi, bỏ mặc tôi chết lặng đứng đó. Tôi không quan tâm nữa, chạy xuống và đi thẳng ra cửa. Bao nhiêu uất ức kìm nén cùng những giọt nước mắt ứa ra, tôi chạy đến xích đu của nhà văn hóa gần đó, ôm chân khóc nức nở. Tại sao tôi luôn là người đáng trách dù cô ấy chưa hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tôi tiếp tục ngồi, nhưng không có ai đến tìm tôi. Mọi người đã bỏ qua cho tôi. Tôi cúi đầu, khóc và có một cánh tay khoác lên vai tôi:
– Tại sao bạn lại khóc vì đứa bé đó? Về với em, em có thêm một chiếc lồng đèn đẹp hơn cho anh.
“Anh, anh …” Tôi ngơ ngác nhìn lên và thấy anh trai tôi đang mỉm cười.
– Bạn có biết bất cứ điều gì? Bạn có tin tôi?
– Tính chị, em hiểu hơn ai hết. Nếu bạn không tin tôi, thì bạn tin ai? Về nhà đi …
Tôi chưa bao giờ thấy thương anh tôi đến thế, tôi lại bật khóc, nhưng chân tôi tê dại vì ngồi quá lâu, không đi lại được nên anh tôi liền cúi xuống ra hiệu cho tôi trèo lên. Vậy là sau nhiều năm kể từ khi tôi còn là một đứa bé, anh tôi lại cõng tôi trên lưng. Anh bước đi những bước vững chãi, vừa đi vừa dỗ dành tôi, vừa kể những câu chuyện thầm kín xấu hổ của Yến Nhi mà anh biết, khiến tôi bật cười, mọi bực bội, khó chịu tự nhiên tan biến. bằng lời nói của mình. Anh ấy nói không ai có thể bắt nạt em gái anh ấy, ngoại trừ anh ấy …
Con đường về nhà bỗng trở nên đẹp đẽ đối với tôi. Cảm giác được anh trai che chở thật là hạnh phúc. Dù sau này, anh em tôi vẫn hay cãi vã nhau nhưng mỗi lần nhắc lại kỷ niệm đó, chúng tôi lại cười vui vẻ. Khoảng thời gian đó đã trở thành ngày Tết Trung thu vui nhất của tôi, kỷ niệm đó cũng là kỷ niệm đẹp nhất của anh chị em tôi. Mỗi khi nghĩ lại tôi có thể mỉm cười.
Về trang chủ: TH Huỳnh Ngọc Huệ
Bài viết thuộc danh mục: Tổng hợp