Tổng hợp

Top 10 Bài văn nghị luận về “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương” (lớp 12) hay nhất

Cuộc sống luôn đặt ra trước mắt con người rất nhiều những trở ngại, thử thách nhưng mà để vượt qua nó, con người ko chỉ cần huy động tối đa mọi năng lực, phẩm chất bản thân nhưng mà còn cần tạo nên mối liên hệ vững chắc và xinh xắn giữa mọi tư nhân trong một số đông. Một trong những yếu tố quan trọng góp phần tạo nên mối liên hệ này chính là tình thương. Để làm tốt bài văn nghị luận của mình về chủ đề này, mời các bạn tham khảo một số bài văn nghị luận về câu nói “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nới thiếu vắng tình thương” hay nhất nhưng mà THPT Phạm Hồng Thái tổng hợp trong bài viết dưới đây.

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 1

Một trong những thử thách khó khăn nhất của nhân loại kể từ lúc xuất hiện chính là tự nhiên. Và kể từ lúc đó, con người luôn khát khao làm chủ được vạn vật. Tới ngày nay, từ đỉnh núi Everest cao nhất toàn cầu tới khe nứt Maria sâu thẳm dưới lòng Thái Bình Dương, từ sa mạc Shahara với biên độ nhiệt lên tới hơn 60oC trong ngày tới Bắc Cực ko bao giờ biết tới mùa hè…, tất cả đều đã có dấu chân con người. Làm chủ tự nhiên thật khó, nhưng ko phải là ko thể. Tuy nhiên, có những trở ngại gây ra bởi chính con người thì thật sự ko dễ dàng. Ý thức được điều đó, M.Go-rơ-ki đã nói “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương”.

Bạn đang xem bài: Top 10 Bài văn nghị luận về “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương” (lớp 12) hay nhất

Bắc Cực ko phải là một lục địa, vị trí bao trọn từ 60o tới 90o vĩ Bắc mang lại cho nó cái lạnh giá ngăn cản và thử thách bất kỳ người nào muốn đặt chân tới nơi đây. Nhiệt độ trung bình năm luôn dưới 0oC, băng tuyết dày vĩnh cửu đông cứng và những trận bão tuyết trên 200km/h luôn sẵn sàng ập tới nơi đây bất kỳ lúc nào. Nhưng đó vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất. Nhắc tới Bắc Cực, người ta run lên bởi cái lạnh của nó, một cái lạnh được gợi tới như những nhát dao vô hình. Mạnh mẽ và ồn ào, cái lạnh cắt da cắt thịt cứ xâm chiếm làm nhiều người phải gục ngã, sợ hãi…

Nhưng đó đã là nơi lạnh lẽo nhất chưa? Chưa! Thật may mắn vì kỉ thăng hà đã qua và trước lúc nó quay lại trong vài tỉ năm nữa, chúng ta ko tội gì phải tới Bắc Cực nếm thử cái lạnh cùng cực kia. Hãy cứ ở trong nhà cùng lò sưởi và một ly cà phê ấm nóng nếu mùa đông có gõ cửa. Tuy nhiên điều đó cũng ko giúp bạn tránh khỏi một cái lạnh còn hơn cả Bắc Cực, nhất là lúc cái lạnh đó xuất phát từ con tim.

Như tác giả V.Huy-gô trong tác phẩm kinh điển “Những người khốn khổ” đã từng viết “Trên đời này chỉ có một việc duy nhất, đó là mến thương nhau, thế thôi”. Đó là việc duy nhất! Thế nhưng có rất nhiều người xấu số lại phải sống nhưng mà thiếu vắng tình thương yêu đó. Nếu như những cơn gió cắt vào da thịt người ta ở Bắc Cực, thì ở nơi thiếu vắng tình thương, nỗi độc thân thả phanh vùng vẫy, gặm nhấm trái tim người ta. Và nỗi đau đó, thực sự là vượt quá sức chịu đựng của bất kì người nào. Và nếu ta ko kịp thời quan tâm tới họ, thật khó để cứu họ thoát khỏi nơi lạnh lẽo đó. Nỗi buồn độc thân lạnh lẽo vì thiếu tình thương sẽ còn dằng dai đeo bám họ. Quả thực ko có cái lạnh nào có thể so sánh với cái lạnh ở nơi ko có tình mến thương

Cô nhỏ bán diêm với hình ảnh đáng thương, đi chân đất, mặc quần áo mỏng manh đi trong đêm Nô-en băng giá chính là minh chứng rõ nhất cho nỗi đau thiếu mến thương. Những tưởng việc phải đi bán diêm trong đêm lạnh đã là quá sức đối với bất kỳ người nào, nhưng với em thì ko. Em ko sợ phải đi trong đêm lạnh đó, nhưng mà em sợ về nhà. Kể từ lúc mẹ và bà từ trần, em đã mất đi hơi ấm của tình mến thương. Người bố vô tâm đã làm đóng băng trái tim nhỏ nhỏ đó. Nỗi đau thiếu mến thương như những rễ cây nhỏ lí tí, xuyên ngang và làm sứt mẻ tâm hồn em. Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này? Đêm Nô-en đã trở thành ác mộng. Que diêm cuối cùng được quẹt lên, ko phải để sưởi ấm đôi bàn tay đã đóng băng, nhưng mà là để sưởi ấm trái tim sắp tắt. Con người ta quả thực ko thể sống nhưng mà thiếu tình mến thương!

Ngày nay, vì nhiều lí do không giống nhau nhưng mà có quá nhiều người phải sống ở nơi thiếu vắng tình mến thương, họ cần thu được sự tương trợ của xã hội cả về vật chất và ý thức. Và mỗi chúng ta, hãy quan tâm và mến thương những người xung quanh nhiều hơn. Vì người nào cũng có sẵn mến thương và người nào cũng cần điều đó. Biết đâu, người nào đó hàng ngày vẫn tươi cười nhưng mà hàng ngày lại đang phải chịu đựng nỗi đau đơn độc? Chỉ có mến thương mới cứu vớt được những trái tim độc thân!

M.Go-rơ-ki đã thật tài tình lúc thức tỉnh những người dân Nga về tầm quan trọng của tình mến thương dưới thời bạo hành của Nga hoàng. Đó mãi mãi là câu nói bất hủ của mọi thời đại cho mọi dân tộc trên toàn cầu. Tôi cần, bạn cần, tất cả mọi người đều cần tình mến thương, bởi đơn giản một điều “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương”.

bai van nghi luan ve noi lanh nhat khong phai la bac cuc ma la noi thieu vang tinh thuong lop 12 hay nhat 600751 bai van nghi luan ve noi lanh nhat khong phai la bac cuc ma la noi thieu vang tinh thuong lop 12 hay nhat 600751
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 2

Khi nói tới lạnh lẽo, băng giá ta thường nghĩ ngay tới vùng Bắc Cực của trái đất. Nhưng có một điều ko phải người nào cũng biết rằng: “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” hay nói cách khác: nơi lạnh lẽo nhất là nơi đang có mặt của căn bệnh vô cảm.

Bắc Cực là nơi băng tuyết phủ quanh năm, nhiệt độ trung bình trong năm xuống tới âm độ, con người rất khó khăn để tồn tại và tăng trưởng ờ nơi đó. Tuy nhiên, cái khắc nghiệt của Bắc Cực chỉ là khắc nghiệt của tự nhiên, nên ko vì vậy nhưng mà ngăn cản được trí tò mò cũng như công việc của con người. Hằng năm vẫn có những nhà thám hiểm hay những nhà khoa học đã và đang sống, làm việc ở đây nhằm mang lại những bức ảnh sinh động về cuộc sống trên tuyết. Qua những thước phim nhưng mà họ quay được, như là chương trình toàn cầu thực vật, những bản tin thời tiết hằng ngay vẫn được cập nhật liên tục về trung tâm, giúp ta thấy được những chuyển đổi của khí hậu ảnh hường tới cuộc sống hai người. Chính vì thế Bắc Cực ko thể là nơi lạnh nhất vì nơi đó con người vẫn sống và làm việc dù rất thưa thớt và khó khăn. Vậy vì sao nơi ko có tình thương, nơi căn bệnh vô cảm đang có mặt lại là nơi lạnh nhất?

Tình thương là tình cảm giữa người với người, xuất phát từ tấm lòng thật tâm của mỗi tư nhân, là nơi khởi đầu những tình cảm thiêng liêng nhất. Nơi có tình thương là nơi con người sống trong sự mến thương. Họ cùng nhau san sớt nỗi buồn, khó khăn cho nhau và cùng chung vui những phút giây hạnh phúc. Nơi đó con người sống trong hòa bình và biết hi sinh cho nhau vì bản con người chứ ko phải vì vụ lợi tư nhân. Tình thương còn là một nhu cầu của con người, nhu cều được mến thương, được san sớt, đồng cảm. “Tình thương là sức mạnh vô bờ, là điều san sớt quý nhất trong cuộc sống con người” (First new). Tình thương luôn tồn tại ở mọi nơi. Đó là tình thương giữa những đồng trang lứa, lúc đó ta gọi là tình bạn. Một tình bạn đẹp và vững bền ước mơ của biết bao nhiêu người như tình bạn giữa C.Mác và ăng – Ghen nổi tiếng lịch sử. Đó là tình thương của ông bà, cha mẹ dành cho con, cháu, mái nhà đầm ấm vững chắc sẽ khiến ta bình yên hơn, tình cảm gia đình, thương giữa những con người may mắn với những con người kém may nắm sẽ khiến họ cảm thấy bớt xấu số hơn và phần nào giúp họ có được cuộc tốt đẹp hơn. Nơi có tình thương là nơi ấm áp tình người, cứu vớt bao con người khổ đau, xấu số. Tình thương làm thức tỉnh Chí Phèo sau những cơn say vô tận, nó nâng đỡ sự sống cho Giôn – Xi bởi sự hi sinh của cụ Bơ – men Chiếc lá cuôi cùng của O.Hen – ri.

Qua việc nhận thức về sự ấm áp của nơi có tình thương, ta hiểu rằng nếu ko có tình thương chỉ có sự vô cảm thì cuộc sống thật lạnh lẽo biết bao. Trên toàn cầu vẫn chưa có nơi nào là thiếu vắng sự mến thương hoàn toàn, giả sử có một toàn cầu nhỏ nào đó nhưng mà con người chỉ sống bằng lí trí, bằng lợi ích vật chất, hoàn toàn quên đi tình cảm thì đó có nhẽ là nơi “lạnh lẽo” “khắc nghiệt” nhất. Lạnh lẽo vì ko có hơi ấm của tình người, khắc nghiệt bởi cuộc sống bon chen, ích kỉ. Thiếu vắng tình thương, con người trở những vật vô tri bởi động vật còn biết mến thương nhau, thiếu vắng tình thương, con người sẽ khó đứng dậy sau những cú ngã đớn đau trong cuộc đời, độc thân, trống vắng, bị giam hãm trong chính mình, một nhà tù khổ sở hơn mọi “tù ngục”. Sống ko có tình thương thì một bà cụ bối rối qua đường ko người nào tương trợ, một em nhỏ mồ côi, chơ vơ sẽ ko người nào nuôi nấng sau một trận lũ lụt… ko có tình thương thì ko có sự sông, ko có nhân loại, những tư nhân sống ở nơi ko có tình thương thì mang nhiều bệnh tật như trầm cảm, tự kỉ… dần dần sẽ trở thành những cái xác ko hồn.

Có một thực tiễn nhưng mà chúng ta khó nhận thấy trong cuộc sống hiện nay. Đó là vật chất đủ đầy hơn thì con người ta ít rung động, ít xúc cảm hơn. Thay vào đó là sự vô cảm nhiều lúc tới đáng sợ. Ở những con người đó, sự mến thương, đồng cảm và san sớt thật hiếm hoi. Đi đường gặp người bị nạn, họ có xúm lại xem nhưng chưa chắc đã ra tay tương trợ. Tôi đã chứng kiến cảnh chiếc xe con rất lịch sự được một người chặn lại nhờ đưa người bị nạn đi cấp cứu đã từ chối thẳng thắn. Cuối cùng, một bác đạp xe ba gác cùng một người ở đó đã cùng nhau đẩy chiếc xe thật nhanh chở người bị nạn tới bệnh viện. Vừa mới đây, dư luận đã từng xôn xao vụ một lái xe cố tình ko ngừng lại lúc gây tai nạn và biết dưới gầm xe đang lê một người. Gần đây, dư luận lại xôn xao vụ án giết mổ người yêu, cắt đầu mang để phi tang… Nhỏ nhặt hơn là thấy trẻ em cãi nhau, đánh nhau người ta làm ngơ. Thđó một cụ già hay em nhỏ ko có chỗ ngồi trên xe buýt người ta coi như việc đó không phù hợp tới mình. Sẽ ra sao nêu bệnh vô cảm, thiếu tình thương cứ lan tràn: Thầy thuốc vô cảm, ko có tình thương hậu quả là gì bạn có thể tự nhận thấy Giáo viên vô cảm, ko biết mến thương sẽ dạy trò mình được những gì chắc bạn biết…

Nếu như ở Bắc Cực, vẫn còn có dấu chân của con người thì tới đây, nơi ko có tình thương là một hoang đảo ko có sự sống, là một toàn cầu nhưng mà mọi loài đều tiệt chủng, nơi con người ko tồn tại và tăng trưởng. Qua đó ta thấy nơi ko có tình thương đúng là nơi khắc nghiệt, lạnh lẽo nhất trong cuộc sống.

Được mến thương và mến thương là điều nhưng mà con người may mắn có được trong cuộc đời này. Vì vậy, thật xấu số cho những người nào ko có được tình yêu của mọi người, Hồ Dzếnh đã nói: “…Có cái gì ở nơi này nhưng mà ko đớn đau? Yêu nhau và thương nhau là điều cân hơn hết. Đó là bồi thêm ý nqhĩa cho sự sống, để bớt thấy mình lạnh lùng. Đó còn là cả một triết lí mênh mông của đời, cái đời nhỏ nhen tầm thường và ích kỉ”. “Yeu nhau và thương nhau” hay được yêu và cho đi tình yêu để bớt độc thân hơn trong cuộc đời này. Những người nào đánh mất tình yêu, có xu thế tìm tới cuộc sống ko có tình thương sẽ cảm thấy cuộc đời chỉ toàn: là xấu xa, nhỏ nhen, tầm thường, ích kỉ và rất bi quan trong mọi vấn đề. Tóm lại, con người ko thể sống nhưng mà ko có tình thương, cũng như Bắc Cực ko thế nào lạnh bằng nơi chỉ có mình ta.

Câu nói: “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” là một triết lí sống cũng là một vấn đế nhưng mà mọi người của thời đại mới này cần phải quan tâm, lúc họ dần mất đi nhũng cử chỉ tốt đẹp để chạy theo vật chất nhưng mà quên mất những trị giá ý thức đáng quý đó. Hãy biết quan tâm và san sớt với người khác, ta sẽ thấy điềm nhiên và hạnh phúc hơn.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 3

Nhà thơ Tố Hữu vừa từng nói “Người với người sống để yêu nhau”. Bạn hãy tưởng tượng trái đất này sẽ như thế nào nều ko có tình mến thương của nhân loại? Lúc đó lòng người sẽ lạnh lẽo và trái tim dương như trở thành băng giá mặc cho dù mặt trời vẫn ngày ngày chiếu sáng ấm áp khắp muôn nơi. Thật thấm thía lúc người nào đó nói rằng: “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà chính là nơi ko có tình thương”.

Bắc Cực là một vùng đất ở cực bắc của trái đất. ở nơi âý, khí hậu khắc nghiệt, quanh năm băng giá, tất cả sinh vật đều khó tồn tại và tăng trưởng. Vì thế nhưng mà nó được coi là nơi lạnh nhất. Nhưng lúc đặt trong mối quan hệ với nhu cầu sống của con người thì Bắc Cực chưa phải là chỗ lạnh nhất nếu so với nơi ko có tình thương. Tình thương là một tình cảm thiêng liêng tạo sự gắn bó và ý thức trách nhiệm của con người với nhau. Vì thế nhưng mà nơi ko có tình thương là nơi con ngươi sống với nhau ko có sự gắn bó, hòa hợp về tình cảm và ko có trách nhiễm xuất phát từ tình cảm. Từ lạnh ở đây được đặt trong hai vế so sánh nên được hiểu theo hai trường nghĩa không giống nhau. Cái lạnh ở Bắc Cực hoàn toàn khắc hẳn với cái lạnh ở nơi ko có tình thương. Lạnh thực tiễn là cảm giác của con người lúc nhiệt độ thời (gian) tiết hạ thấp xuống, nó cũng là cảm nhận của con người lúc ko tìm được mối liên hệ giữa mình và tất cả người xung quanh. Tình thương chính là hơi ấm xua tan lạnh giá, là nghị lực giúp con người đương đầu lại tất cả điều kiện khắc nghiệt của cuộc sống, để con người ko chỉ sống nhưng mà còn hạnh phúc trong chính cuộc sống đó.

Con người luôn có khả năng đương đầu với tất cả điều kiện lạnh giá của thời (gian) tiết. Vì thế cho nên Bắc Cực vẫn chưa là nơi lạnh nhất. Du khó khăn tồn tại và tăng trưởng nhưng ở đó vẫn có những động vật tồn tại được vì chúng thích ứng với thời (gian) tiết nhờ lớp mỡ dày, bộ lông dày. Còn con người vẫn có thể sống và tồn tại ở những vùng đất đó, họ có thể mặc áo lông thú, đốt lửa để sưởi ấm, sống trong nhà băng và bắt cá hồi. Vì thế dù ở nơi nào quanh năm băng tuyết, chỉ cần có thể lực, được rèn luyện sức chịu đựng đồng thời (gian) có những phương tiện hỗ trợ do con người tạo nên là sẽ ngăn chặn tác động xấu của cái lạnh vào thân thể. Dù phải sống ở những nơi có độ ẩm như thế nhưng bên trong con người vẫn cảm thu được sự ấm áp của lửa cháy và vẫn nỗ lực hòa nhập KẾT ứng với môi trường sống. Đó chính là nguyên nhân và cũng là kết quả chứng minh rằng Bắc Cưc chưa phải là nơi lạnh nhất. Nhưng ko có tình thương thì khác. Cảm giác lạnh nhưng mà nó mang tới ko gì chống đỡ được.

Đã bao giờ bạn cảm giác trống vắng độc thân? Đã bao giờ bạn cảm giác lạnh và khát khao tìm một nguồn hơi ấm cho tâm hồn? Có nhẽ cái nhưng mà bạn cần lúc đó ko có gì ngoài tình mến thương. Người bố thương con cả cuộc đời buôn tẩu làm ăn lo cho cuộc sống gia đình. Người mẹ thương con nuôi nấng, dạy dỗ con nên người ,hi sinh tất cả vì con. Người anh thương em qua thái độ nhường cho em mẩu bánh mì ngon. Người con thương nhân đình bằng tất cả tấm lòng hiếu thảo. Đôi nam nữ thương nhau trao cho nhau những tình cảm mặn nồng. Đó là tình mến thương nhưng mà chúng ta từng bắt gặp trong cuộc sống. Song để tình mến thương tồn tại bền lâu, mỗi con người ko chỉ là con người được mến thương nhưng mà còn phải là người biết mến thương “ Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”. Cho đi tức là sẽ thu được bởi những gì cho đi sẽ còn mãi. Khi đó người được mến thương sẽ ko thấy cô độc, sợ hãi, sẽ trở thành vững tin và cảm thu được hạnh phúc lúc bản thân mình được mến thương.

Khi đem tình mến thương tới cho người khác một cách thật lòng , ta sẽ trở thành Người hơn, Người với một nghĩa thật sự, trở thành vị tha, khoan thứ trong chuyện làm và suy nghĩ, mang điều tốt đẹp cho người khác một cách vô tư thoải mái. Tình thương từ đó vừa trở thành một tình cảm cao cả đem lại hạnh phúc cho cả người cho và người nhận. Những điều cho đi sẽ ko hề mất, dù ta xác định rằng chỉ “để gió cuốn đi” như cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vừa từng nói thì trong thực tiễn gió cũng ko thể cuốn đi những điều tốt đẹp trong cuộc sống của con người. Tình mến thương vừa gắn bó con người với nhau, vừa tạo những mối quan hệ tốt đẹp, đem lại cho con người sức mạnh, thậm chí có thể nhân đôi sức mạnh để con người có thể đương đầu những điều kiện khắc nghiệt của cuộc sống.

Hãy thử tưởng tượng nếu chúng ta đang sống ở những nơi ko có tình thương, lúc đó trái tim con người sẽ thành băng tuyết trong độc thân, cằn cỗi, khô khan, ích kỉ. Vì chuyện thiếu tình thương sẽ nới lỏng mối quan hệ giữa con người với con người, làm sự sống trở thành mỏng manh, yếu ớt trước tai họa, trước những điều bất trắc có thể xảy ra. Không có tình thương, con người sẽ sống vô tình, thờ ơ trước khổ đau của người khác, ko trông thấy ý nghĩa nhân văn của cuộc sống. Nếu như tất cả người sống ko có tình thương thì người ăn xin sẽ ko bao giờ có một chén cơm để ăn lúc đói lòng, trẻ mồ côi sẽ ko bao giờ được , trẻ em mù sẽ mãi tối tăm, ko cảm thu được hơi ấm của số đông, sẽ ko người nào rơi nước mắt cho những cuộc đời nhiễm chất độc màu da cam, sẽ ko người nào bênh vực những con người vô tội. Lúc đó cuộc đời thật đáng buồn và vô nghĩa. Vì thế nhưng mà sức mạnh của tình thương sẽ sưởi ấm và giúp con người thắng lợi tất cả ngay lúc cuộc sống tưởng như ko thể chịu đựng nổi.

Câu nói trên là một lời khẳng định đúng mực. Nó xuất phát từ hiểu biết đầy đủ về vai trò và khái niệm của tình thương, từ tiêu chí cuộc sống con người văn minh. Con người văn minh ko chỉ được đảm bảo về đời sống vật chất nhưng mà còn cần một đời sống ý thức phong phú, giàu tính nhân văn và điều làm nên cuộc sông nhân văn ko thể thiếu vai trò của tình thương con người. Vì tình thương thật tâm giúp con người có cuộc sống lành mạnh và tích cực. Câu nói là một gợi mở về tuyến đường xây dựng cuộc sống lí tưởng cho con người. Nó nhắc nhở ta chuyện bồi đắp tâm hồn, nâng đỡ tình mến thương để có thể sẻ chia, thông cảm và sẵn lòng tương trợ người khác lúc họ cần tới chúng ta.

Nơi nào ko có tình thương thì đó là một mảnh đất thật đáng sợ hơn cái lạnh của vùng Bắc Cực. Vì vậy mỗi con người chúng ta sống xoành xoạch cần tình cảm mến thương, sự vỗ về, xoa dịu, niềm động viên, khích lệ. Như có thi sĩ vừa từng kêu gọi “con người ơi hãy thương lấy con người” , hãy biết mến thương và tìm cho mình một tình mến thương thật tâm. Điều đó sẽ vun vén cho chúng ta một cuộc đời tươi đẹp, tràn trề thú vui và niềm tin yêu, kỳ vọng.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 4

Tình thương là một phẩm chất, một đức tính quý báu của con người. Từ nghìn xưa, nhân loại đã lấy tình thương làm cơ sở để xây dựng số đông. Tình thương gắn kết mọi người lại thành xã hội, nhỏ là xóm làng, lớn là quốc gia. Tình thương là sức mạnh, là cội nguồn, là mục tiêu sống của con người. Nếu ko có tình thương, con người sẽ sống ra sao? Để lí giải điều đó, một nhà văn Nga đã nói: “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực, nhưng mà là nơi ko có tình thương”.

Thật vậy, Trên Trái đất có hai nơi lạnh nhất, đó là Bắc Cực và Nam Cực quanh năm băng giá, tuyết phủ, gió gào. Thiên nhiên hoang vu, thời tiết khắc nghiệt gây nhiều trở ngại cho cuộc sống của con người. Chỉ có rất ít động vật có sức chịu đựng cao mới đương đầu được cái lạnh gớm ghê đó. Còn đối với các nhà thám hiểm, các nhà khoa học nghiên cứu Bắc Cực thì cái lạnh cắt da cắt thịt là thử thách gay cấn nhưng mà họ phải có nghị lực, ý chí mãnh liệt mới vượt qua được.

Tuy vậy, cái lạnh tê buốt của Bắc Cực cũng ko đáng sợ bằng cái “lạnh” của nơi ko có tình thương. Nói một cách khác, điều đáng sợ nhất là lúc trong trái tim ko còn hơi ấm của tình thương, tức là ko còn xúc cảm, ko rung động trước thú vui hay nỗi đau của người khác. Con người sống ko có tình thương sẽ thờ ơ trước vẻ đẹp của đất trời, sẽ hững hờ trước sự sôi động của cuộc sống. Họ hững hờ, vô cảm trước sự việc xảy ra xung quanh. Người ko có tình thương thường có lối sống ích kỉ, thu mình lại trong vỏ ốc. Triết lí sống của họ là: “Mũ ni che tai” , “đèn nhà người nào nấy rạng”, “yên phận thủ thường”. Họ tự tách mình ra khỏi số đông, vì thế nhưng mà cuộc sống của họ tẻ nhạt.

Đối với những người sống vị kỉ, xã hội luôn quan tâm nhắc nhở và giáo dục họ. Người xưa từng khuyên nhủ: “Ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân”. Ca dao đã khơi dậy tình thương yêu bằng câu: “ Thương người như thể thương thân”; “Sông có khúc, người có lúc”; “Đông tay vỗ nên kêu”; “Không người nào nắm tay suốt ngày tới tối”. Trong văn học cũng có nhiều tác phẩm phê phán những người ko có “tình thương”. Mẹ con mụ mẹ ghẻ trong truyện cổ tích Tấm Cám nhẫn tâm đày đọa và giết mổ chết cô Tấm hiền lành để tranh quyền lợi. Bá Kiến trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao cũng là một con người sống ko có tình thương. Hắn là đại diện cho thế lực phong kiến thực dân giày xéo quyền sống, quyền hưởng hạnh phúc của con người. Kế bên việc phê phán những kẻ sống thiếu “tình thương”, văn học cũng truyền tụng, biểu dương những tấm lòng vàng. Bà cụ hàng nước trong truyện cổ tích Tấm Cám đã nuôi nấng cô Tấm. Chàng Thạch Sanh trong truyện cùng tên cũng hết lòng vị tha đối với Lý Thông- kẻ đã nhiều lần hãm hại chàng. Nguyễn Du xót xa thương cảm, đớn đau thốt lên lời thơ đứt ruột đứt gan lúc Thúy Kiều bị Tú Bà tra tấn: “Thịt da người nào cũng là người, lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau!”. Lục Vân Tiên với quan niệm của người quân tử: “Giữa đường dẫu thấy bất bằng nhưng mà tha” đã cứu mạng Kiều Nguyệt Nga bằng tấm lòng vị nghĩa vô tư “Làm ơn há dễ trông người trả ơn”.

Trong cuộc sống, cái tốt, cái xấu song song tồn tại, nhưng xu thế chung là bao giờ cái thiện cũng thắng lợi cái ác. Người tốt sẽ cảm hóa, thuyết phục được người xấu. Biện pháp giáo dục hiệu quả nhất là tác động vào “tình thương” , vào thiên lương của mỗi người.

Con người muốn sống con ơi!

Phcửa ải yêu đồng chí, yêu người an hem.

(Tiếng ru – Tố Hữu)

Ngày nay, trong nền kinh tế thị trường thì sự phân biệt sang trọng, phân biệt giàu nghèo là điều ko thể tránh khỏi, ko thể phủ nhận. Nhưng những người giàu có cần thương yêu, san sớt, tương trợ người nghèo khổ. Những người khỏe mạnh, thông minh cần tương trợ, nuôi nấng những người yếu ớt, cơ nhỡ với ý thức : “Lá lành đùm lá rách”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”; “Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng.”. Cả xã hội cần mở rộng tấm lòng nhân ái, giúp sức hỗ trợ, đùm bọc bà con bị thiên tai, bão lụt, hỏa thiến, sẵn lòng tương trợ những người rủi ro bị bệnh hiểm nghèo…

Câu nói của nhà văn Nga ở một chừng mực nhất mực nào đó có thể coi là phương châm sống đúng mực. Thông điệp nhưng mà nhà văn gửi gắm tới mọi người là xin đừng vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Hãy chung tay xây dựng một mái ấm tràn đầy “tình thương” giai cấp, dân tộc và nhân loại. Sự san sớt và liên kết, sự nồng ấm của “tình thương’ sẽ làm cho băng giá của thói ích kỉ tan chảy, mỗi trái tim sẽ rộn rực tình yêu và sức sống.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 5

Nhà thơ Tố Hữu từng viết:

“Người với người sống để yêu nhau”

Câu thơ đã phần nào nói chung được quan niệm sống về tình mến thương, sự thông cảm san sớt. Trái đất này sẽ như thế nào nếu ko có tình mến thương? Thấm thía lúc người nào đó nói rằng “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi ko có tình thương”.

Như ta đã biết Bắc Cực là vòng cực Bắc của trái đất, nơi có khí hậu khắc nghiệt quanh năm lạnh giá, còn tình mến thương là tình cảm thiêng liêng được tạo bởi sự gắn bó và trách nhiệm của con người với nhau. Nơi ko có tình mến thương là nơi con người ko có sự gắn bó hòa hợp về tình cảm, ko có trách nhiệm với nhau. Từ “lạnh” trong hai vế có nghĩa không giống nhau. Trước hết cái lạnh ở Bắc cực là cảm giác của con người lúc nhiệt độ hạ thấp còn “lạnh” ở nơi ko có tình thương là cảm nhận của con người lúc ko tìm được mối liên hệ giữa mình với người xung quanh. Họ cảm thấy độc thân, lạnh giá trong tâm hồn.

Ý nghĩa của câu nói trên: Tình yêu là hơi ấm xua tan lạnh giá, giúp con người có nghị lực đương đầu với mọi thử thách khắc nghiệt của cuộc sống. Câu nói trên có ý nghĩa vô cùng thâm thúy bởi thực tiễn con người luôn có khả năng đương đầu với mọi điều kiện khắc nghiệt của thời tiết. Bắc cực cũng chưa phải là nơi lạnh nhất vì ở đó con người và động vật vẫn có thể sinh sống, tồn tại. Nhưng ko có tình mến thương thì khác, đã bao giờ bạn cảm thấy lạnh và khát khao nguồn ấm của tâm hồn chưa? Đó chính là khát khao một tình yêu bằng sự gắn kết mọi người với nhau, tạo sức mạnh sưởi ấm tâm hồn mỗi người. Cha mẹ thương con bằng sự chăm sóc, dạy dỗ, anh chị thương em bằng sự nhường nhịn sẻ chia từ cái kẹo, mẩu bánh, con cái thương cha mẹ bằng tấm lòng hiếu thảo và số đông mến thương nhau bằng sự đùm bọc, tương trợ từ miếng cơm manh áo, đó là tình mến thương chúng ta thường gặp trong cuộc sống.

Để tình mến thương bền chặt thì con người phải biết mến thương giống như những gì mình thu được bởi: “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” và lúc ta đem tình mến thương cho người khác một cách thật lòng ta sẽ thấy mình sống có ích hơn. Ngược lại nếu ko có tình mến thương thì trái tim con người sẽ băng giá cằn cỗi, mối quan hệ giữa con người sẽ trở lên mỏng manh yếu ớt, con người sẽ thờ ơ vô cảm trước nỗi đau của người khác. Vì vậy bản thân chúng ta phải biết mến thương san sớt với bằng hữu, thầy cô, những người thân trong gia đình, mọi người xung quanh và số đông xã hội đó là một lối sống văn minh, lành mạnh và là cách để bồi đắp tâm hồn ta.

Như vậy câu nói “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi ko có tình thương” là hoàn toàn đúng, bởi ko có tinh mến thương thì nơi đó còn đáng sợ hơn cả cái lạnh của Bắc cực. Chính vì thế nhưng mà ta cần học cách mến thương quan tâm san sớt với mọi người để cuộc sống của ta luôn ấm áp.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 6

Vì sao “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực, nhưng mà là nơi ko có tình thương?” Phcửa ải là một con người từng trải mới nói được những lời mang ý nghĩa thâm thúy như thế.

Qua sách báo, qua những bài học địa lí, ta mới biết được Bắc Cực lạnh lắm. Băng tuyết bao phủ quanh năm. Những ngọn núi băng cao chọc trời bao phủ cả một vùng mênh mông, kéo dài hàng nghìn hải lí. Lạnh dưới độ âm năm, sáu mươi độ. Phcửa ải là những nhà thám hiểm, nhà khoa học… mới tới được Bắc Cực. Chỉ có loài gấu trắng, hải cẩu. Chim cánh cụt… mới sống ở Bắc Cực. Nghe nói tới hai tiếng Bắc Cực nhưng mà ghê người. Nhưng nhà văn Nga lại nói: “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực, nhưng mà là nơi ko có tình thương”.

Nơi ko có tình thương hoặc thiếu tình thương là một xã hội nhưng mà cơ chế bóc lột, áp bức ngự trị. Nơi đó, con người sống khổ đau trong thù hận, máu và nước mắt. Nhà thơ Nguyễn Đình Thi đã viết:

Bát cơm chan đầy nước mát

Bay còn giằng khỏi mồm ta

Thằng giặc Tây thằng chúa đất

Đứa đè cổ, đứa lột da

(Ðất nước)

Nơi ko có tình thương thì quyền sống của con người bị giày xéo, bị tước đoạt. Nơi đó, có kẻ ngồi mát ăn bát vàng, kẻ ăn ko hết, người lần ko ra, có kẻ ko có cháo cầm hơi, ko có manh áo che thân giữa những ngày đông tháng giá.

Nơi ko có tình thương, lòng người, trái tim người khô héo, băng giá. Sự nuôi nấng, tương trợ lẫn nhau ko có. Sống chết mặc bay. Hờ hững trước sự khổ đau của đồng loại. Con người khác nào cầm thú! Đọc Đám tang lão Gô-rỉ-ô của văn hào Ban-dắc nhưng mà ta thấy hãi hùng. Cha già yếu, ốm đau, hai cô con gái chẳng đoái hoài. Cha chết trong độc thân, tủi nhục, nghèo khổ… nhưng hai người con gái sang giàu ko thèm tới, ko một giọt nước mắt. Tiền bạc trong xã hội tư sản đã làm băng giá tim người. Tình cha con mẹ con, tình anh em, tình bè bạn, tình đồng loại ko còn nữa. Người ta tôn thờ thần tiền. Đúng là nơi ko có tình thương còn lạnh hơn Bắc Cực.

Xã hội thực dân nửa phong kiến là nơi ko có tình thương. Vì thế mới có hiện tượng như nhà chí sĩ Phan Châu Trinh đã khinh bỉ đả kích: “Dân khôn nhưng mà chi! Dân ngu nhưng mà chi! Dân hại nhưng mà chi! Dân càng nô lệ, ngôi vua càng trong khoảng thời gian dài, bọn quan lại càng phú quý! Chẳng những thế nhưng mà “một người làm quan, một nhà có phước”, dầu tham, dầu nhũng, dầu vơ vét, dầu rút tỉa của dân thế nào cũng ko người nào phẩm bình; dầu lấy lúa của dân sắm vườn sắm ruộng, xây nhà làm cửa cũng ko người nào chê bai”. (Về luân lí xã hội ở nước ta)

Nơi ko có tình thương thì ko có đạo lí, con người trở thành tham lam, ích kỉ, độc ác, ti tiện. Sự chênh lệch quá lớn về giàu, nghèo trong xã hội là một trong những nguyên nhân dẫn tới sự băng giá tình người. Nơi ko có tình thương, cơ chế ko có tình thương ko thể tồn tại được. Khi dân chủ và công bình xã hội đã bị tước đoạt, giày xéo thì nơi đó làm gì có tình thương. Nơi đó là địa ngục, còn lạnh hơn cả Bắc Cực.

Nói tới tình thương là nói tới đạo lí, là nói tới lòng nhân ái. Nhân dân ta xoành xoạch nhắc nhở nhau: “Thương người như thể thương thân”. Gia đình là cái nôi của tình thương: tình cha con, mẹ con, tình anh em, tình ông bà con cháu. Dân tộc là nơi tăng trưởng tình thương: tình đồng bào, tình yêu quê hương, quốc gia. Dưới mái trường, tuổi xanh được giáo dục và tăng trưởng tình thương: tình thầy trò, tình bằng hữu, tình yêu Tổ quốc.

Phcửa ải sống nơi thiếu tình thương là điều xấu số. Được sống trong tình thương là hạnh phúc. Các phong trào như tương trợ nạn nhân chất độc da cam, ủng hộ đồng bào nghèo, đồng bào vùng bão lũ… là những hành động thiết thực để xây dựng tình thương cho con người và cho xã hội. Câu nói của nhà văn Nga về sự thiếu tình thương có trị giá giáo dục lòng nhân ái cho bất kỳ người nào.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 7

Nếu được người nào đó hỏi rằng: Đâu là nơi lạnh nhất trên toàn cầu này? Bắc Cực chăng? Bạn sẽ trả lời như thế nào? Là đúng? Tôi cũng đã từng nghĩ tương tự. Nhưng giờ thì ko. Đó là một chân lí khoa học. Kế bên nó tôi còn trông thấy một chân lí của cuộc sống, thâm thúy hơn: “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi ko có tình thương”.

Tình thương là những tình cảm xinh xắn và nồng nhiệt của con người, làm cho họ gắn bó và có trách nhiệm với nhau hơn. Nó có thể là tình cảm lứa đôi, tình cảm gia đình, bằng hữu, và cao hơn nữa là tình cảm con người nói chung. Tình thương ko chỉ thuộc về xúc cảm nhưng mà quan trọng là ở cả những biểu thị của nó trong thực tiễn. Giúp bạn tiến bộ trong học tập, lắng tai tâm tư, đồng cảm với nỗi niềm của người khác; thậm chí chỉ đơn giản chỉ là việc dẫn một cụ già hay một em nhỏ qua đường. Đó cũng là những biểu thị của tình thương, có thể nói, tình thương là một thứ tình cảm thẩm mĩ tốt đẹp tồn tại bên trong con người cũng như xoành xoạch được con người hướng tới. Nó mang tính nhân văn và trong một môi trường tốt sẽ được bồi dưỡng cho ngày càng rộng lớn hơn lên. Chúng ta đều biết rằng trên Trái Đất này Bắc Cực là nơi lạnh nhất, quanh năm tuyết phủ chỉ có một số loài động vật có khả năng thích ứng cao với cái lạnh thỉ mói có khả năng sống sót. Nhưng đó là cái lạnh được tạo nên do vị trí địa lí, điều kiện thời tiết.

Với cái lạnh đó, dù sao con người vẫn có thể có các cách không giống nhau để giữ ấm cho mình: mặc áo ấm, đốt lửa… Còn một cái lạnh còn gớm ghê hơn, nơi nhưng mà con người ta hoàn toàn cô độc, lạnh lẽo và ko cỏ khả năng chống đỡ: đỏ là cái lạnh trong chính toàn cầu của nhân loại, nơi ko có tình mến thương. Tình mến thương có sức mạnh sưởi ấm tâm hồn con người. Nó luôn đi liền với hạnh phúc và làm cho tâm hồn con người được ấm áp. Nơi nào ko có tình mến thương, nơi đó sẽ chỉ còn sự lạnh lùng, vô cảm, con người sống ở đó trong cảm giác chơ vơ, cô độc; nó gặm nhấm và người ta ko có cách nào để có thể phòng bị và chống đỡ. Hơn thế nữa, nếu nơi lạnh nhất trên Trái Đất này chỉ có thể có ở Bắc Cực thì cái lạnh lùng trong toàn cầu nhân loại trong tâm hồn con người vì thiếu tình mến thương có thể có ở bất kỳ nơi đâu. Ở giữa sa mạc cát, ở giữa xứ sở Mặt Trời, ở giữa mảnh đất của xứ sở nhiệt đới, ko có tình thương, con người vẫn có thể cảm thấy độc thân, hoang lạnh. Câu nói của nhà văn còn cho ta nhận thức thâm thúy hơn về sức mạnh của tình thương. Nơi ko có tình thương là nơi lạnh lùng nhất, và chỉ có tình thương mới có thể nung chảy khối băng trong tâm hồn một người nào đó, mang lại sự sống và sức sống cho nó.

Là người người nào cũng cần có tình thương. Thương và được thương – đó như một nhu cầu hạnh phúc nhưng mà mọi người người nào cũng tìm kiếm trên suốt hành trình sống của mình. Đứa trẻ mới sinh ôm bầu vú mẹ bú say sưa, đó là tình thương trước nhất con người dành cho chính mình và cho mẹ. Đó cũng là tình thương trước nhất một con người sinh ra được nhận. Cuộc sống luôn là những tuyến đường dẫn tới một đích nào đó, chịu thương chịu khó đi, chịu thương chịu khó quan sát thì ta thấy mình đáng yêu, đời cũng đáng yêu và cứng cáp một điều là có người nào đó cũng mến thương mình. Hạnh phúc lúc được thương cho ta sợi dây nối vơi số đông để mở lòng và trân trọng từng phút giây đang sống, được sống… Nhưng nếu chỉ bám víu vào mệnh đề “được thương” để sống thì cuộc đời chỉ là những chuỗi ngày đi tìm kiếm và lao chen mỏi mệt. Ngừng lại để ngắm cuộc sống xung quanh mình, để mỉm cười với một người nào đó nhưng mà mình gặp trên đường bằng tình thương và sự san sớt thật tâm. Ngừng lại để lắng tai người thân, người bạn, những người xung quanh mình để thương và hành xử đúng, thật tâm trong cái tình thương nhưng mà mình dành dụm, vun vén. Ngừng lại để ko phải chỉ trách móc người nào đó thương nhưng mà ko hiểu mình để biết rằng tình thương của người đó là thật tâm và từ đó họ hiểu mình hơn. Nếu ko có những phút giây ngừng lại để lắng tai, để hiểu người mình thương cũng như thực chất của tình thương nhưng mà mình đang muốn xây dựng thì ta sẽ làm cho người ta thương mỏi mệt, sẽ có lúc ta làm khổ đau cho mình và chính người mình thương.

Tình thương và hạnh phúc luôn đi liền với nhau. Chính vì vậy, nó có khả năng cứu vớt con người, mang lại cho họ niềm tin vào cuộc sống, sưởi ấm cho họ trước những xấu số trong cuộc đời. Tình người, tình thương yêu của Thị Nở đã khiến một con quỷ dữ của làng Vũ Đại như Chí Phèo thức tỉnh. Sau biết bao nhiêu năm sống cuộc đời của một con quỷ, lần trước nhất, Chí Phèo nghe thấy những thanh âm của cuộc sống, và cũng lần trước nhất sau bao nhiêu năm khơi dậy ước mơ được làm một người lương thiện. Tình mến thương khiến một kẻ như Gia-ve (Những người khốn khổ – V.Huy-gô) hiểu được còn những mối quan hệ khác nhưng mà con người đối xử với nhau, tốt đẹp và đáng trân trọng hơn rất nhiều thứ pháp luật khắc nghiệt nhưng mà hắn tôn thờ. Và cũng chính tình mến thương trên mảnh đất Điện Biên đang hồi sinh cũng đã làm hồi sinh một người nữ giới vốn chao chát, chỏng lỏn, vì những gì mình đã phải trải qua nhưng mà “hằn học” với đời trở thành một người phụ nữ dễ mến, khởi đầu biết ước mơ: rồi những đứa con của chị sẽ lớn lên, chúng sẽ đi học, cuối tuần về thăm mẹ, thăm những người anh em, bằng hữu của chúng. Hạnh phúc đã nở hoa từ mảnh đất của đau thương. Nơi lạnh nhất vì ko có tình thương lúc con người ko thương yêu người nào và mở rộng lòng mình cho người nào thương yêu cả giờ đây đã là nơi ấm áp để ươm mầm cho hạnh phúc, cho ước mơ.

Tình mến thương và hạnh phúc sẽ đi liền nhau và có ý nghĩa trong mọi thời đại, đưa con người vượt qua tất cả những trở ngại trong cuộc sống. Con người ko thể sống nhưng mà ko có tình thương. Chính vì thế nó cần thiết cho tất cả mọi người, đặc thù là những người trẻ tuổi. Hơn người nào hết, thế hệ trẻ cần tình mến thương vì chúng ta còn non nớt, chưa hiểu biết nhiều nên cần tình thương để được định hướng đúng những bước đi trong cuộc sống, cần tình thương để được sẻ chia, nâng đỡ. Do chưa đủ kinh nghiệm và sự từng trải họ dễ bị vấp phải những trở ngại. Khi đó, họ cần có một vòng tay mến thương nâng họ dậy, dìu dắt trong những bước đi tiếp theo. Họ cần một thái độ mến thương thật tâm con người dành cho nhau, dành cho những người trẻ tuổi đang bước những bước trước nhất vào đời để hạnh phúc sẽ tới với tất cả mọi người và cuộc sống thực sự trở thành có ý nghĩa.

Tình mến thương có sức mạnh lớn lao và nó sẽ luôn là niềm hạnh phúc của con người, sưởi ấm họ, giúp họ vượt qua những trở ngại trong cuộc sống, cần biết trân trọng những gì ta đang có, mến thương, san sẻ để cuộc sống có ý nghĩa hơn, và Trái Đất này sẽ ko còn có thể có nơi nào lạnh lẽo hơn Bắc Cực được nữa.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 8

Nóng lạnh là cảm giác muôn thuở của con người. Mùa hè nóng và mùa đông lạnh. Xích đạo thì nóng như hoả điệm sơn, còn Bắc cực và Nam cực thì lạnh như ướp đá chườm băng. Đó là những cái lạnh có thể đo đếm được, nhưng cũng có thể phòng chống được đế giữ cho thể xác con người ko bị huỷ diệt.

Nhưng có những cái lạnh vô hình, ko thế đo đếm được, nhưng mà nỗi ám ảnh của nó thì thật đáng sợ. Đó là cái lạnh của sự thiếu vắng tình thương. Vì sao vậy? Tình thương là một trong những tính chất thiên phú của con người, là chứng cớ đề phân biệt con người với loài dã thú; vì vậy nếu thiếu vắng nó thì con người sè trở thành ích kỉ và độc ác biết chừng nào? Em Nguyền Thị Bình bị một cặp vợ chồng hàng phở hành xử như nô lệ giữa lòng Thủ đô Hà Nội hàng chục năm trời. Gã chồng thì dùng kìm dứt từng mảng da thịt trên thân thể em. Mụ vợ thì thẳng tay hắt nước sôi vào mặt em. Láng giềng láng giềng biết. Chính quyền địa phương biết. Nhưng tất cả đều hững hờ vô cảm như ko hề có chuyện gì xảy ra. Mãi tới lúc có một bà già dũng cảm giải thoát em ra khỏi cái địa ngục trần gian đó thì người ta mới sững sờ lúc tận mắt nhìn thấy trên cơ thế em là hàng trăm vết thương đang rỉ máu!

Một em nhỏ gái 14 tuổi ở với một gã bố dượng thú vật. Gã dùng vũ lực tàn phá sự trong trắng của đời em, gí dao vào cổ ko chế và đe doạ, bỏ đói đế em ko còn chút hơi sức nào nhưng mà kháng cự. Rất nhiều người biết chuyện đó, nhưng tất cả đều làm ngơ. Phcửa ải mãi tới lúc có một bác Chi Hội trưởng Chi Hội Cựu chiến binh ớ nơi khác tới thăm đồng chí ở địa phương biết chuyện và tìm cách giải cứu cho em thì em mới được đưa vào trại giáo dưỡng trẻ mồ côi.

Mỗi buổi sáng, lướt qua vài tờ nhật trình, ta có thể thấy đầy rẫy những tin tức về những chuyện đại loại như: nơi này một gã chồng vũ phu hành tội người vỢ đầu gối tay ấp tới thân tàn ma dại, chỗ kia một gã cha nghiện ngập đánh đập con cái tàn nhẫn, những cảnh ngược đãi người già, trẻ em… đang diễn ra hằng ngày hằng giờ ớ khắp mọi xó xĩnh trên cõi nhân gian đầy máu và nước mắt này. Từ lâu rồi, rất nhiều người yếu tim ko dám đọc những tin tức đó họ bảo những vụ “giết mổ, cướp, hiếp” dễ làm cho con người trở thành bấn loạn và sợ hãi! Sợ hãi cái gì vậy? Sợ hãi cái bản năng dã thú của những kẻ đã mất hết nhân tính. Sợ hãi sự bất lực của con người trước cái ác. Đối với kẻ thủ ác thì tình thương là một mặt hàng xa xỉ, thế còn đối với những người lương thiện thì sao? Không có tình thương thì sẽ ko có dũng khí. Không có dũng khí thì sẽ khiếp nhược và cầu an. cầu an tức là tâm hồn đã nguội lạnh trước bao nỗi thống khố của đồng loại. Sự nguội lạnh này có thế là một trong những nguyên nhân làm cho cái ác lộng hành nhưng mà ko bị trừng trị, khiên cho người ta dù đi giữa phố đông nhưng mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo, độc thân.

Như thế đủ thấy, nơi lạnh nhất đâu phải là Bắc cực hay Nam cực? Nơi lạnh nhất chính là nơi thiếu vắng tình thương – nơi nhưng mà con người có thể bỏ mặc đồng loại quằn quại giữa nanh vuốt của bầy dã thú đội lốt người. Từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, những nhà văn chân chính bao giờ cũng là những con người cực kì nhạy cảm, họ được mệnh danh là “cái cần ăng-ten của “tình thương” hoặc “cái hàn thử biểu của trái tim”; vì vậy đối với họ, máu và nước mắt của những người lương thiện thấp cổ nhỏ họng luôn là món nợ nhức nhối trong tâm can, thế cho nên hồ hết các tác phẩm lớn, đều viết về những nỗi xấu số của con người đế hi vọng lay động những trái tim đã hoá đá và thức tĩnh những tâm hồn đã giá băng. Người ta tới với văn học là đế tìm kiếm niềm xoa dịu từ những ngọn lửa nhân tính ấm áp và đen lượt mình, văn học sẽ góp phần chiêu tuyết cho mọi lỗi lầm của con người.

Xưa nay, văn học chưa bao giờ trừng trị được cái ác, nhưng chính văn học lại như một mạch ngầm nhân ái nhẫn nại tạo điều kiện cho con người hướng thiện. “Cái đẹp sẽ cải tạo toàn cầu” (ĐôVxtôi-ép-xki) là theo ý nghĩa cao cả tương tự… Một Giăng Van Giăng khốn khố từng làm rơi lệ ko chỉ người Pháp. Một AQ ko chỉ dằn vặt người Hoa. Một chị Dậu, một Lão Hạc… ko chi làm thổn thức một thời. Và một Chí Phèo bị cả làng Vũ Đại xa lánh, hắt hủi, bị cả đám cường hào ác bá dồn đuối tới cùng đường tuyệt lộ – Vậy nhưng mà, kì diệu thay, chỉ cần một tí tình thương hồn nhiên thật tâm của Thị Nở thoang thoảng trong bát cháo hành cũng đủ kéo hẳn một gã Chí Phèo quỹ dữ từ địa ngục trở về với ánh sáng chói loà của cõi thiên lương. Hoá ra, tình thương ko phải là thứ để ban phát, nó chính là chiếc chìa khoá nhiệm mầu mở cửa mọi tâm hồn, cho dù đó có là một tâm hồn u ám và mê muội như Chí Phèo!

Hoặc cái chết của cô nhỏ bán diêm trong một đêm cuối năm lạnh giá đã khiến ko ít người nghĩ rằng: giá như cha cô nhỏ ko phải là một gã đàn ông thô bạo, nhẫn tâm; giá như những người qua đường ko hững hờ trước một sinh linh bé nhỏ và mỗi người chỉ cần bỏ ra vài xu lẻ để sắm cho cô nhỏ một bao diêm thì… Vâng, giá như có tình thương phụ tử, giá như có hơi ấm của tình đồng loại thì có lè cô nhỏ đã ko bị chết rũ ở xó tường như một con vật hoang! Thân thế cô nhỏ thì đã lanh tanh, cứng đờ; nhưng gương mặt cô thì vẫn hừng lên như một thiên thần về với nước Chúa! Đó là một gương mặt vui vẻ, toại nguyện ư? Không! Đó là gương mặt thơ ngây chưa kịp hiểu gì về những góc khuất tối tăm của cuộc đời và càng ko thể hiểu nổi sự độc ác dường như đã trở thành thói quen hành xử của con người! Gương mặt đó xuất hiện như một sự ngạc nhiên và cũng như hàng loạt câu hỏi đớn đau, vĩnh viễn treo lủng lẳng trước cái gọi là lương tâm của con người: Vì sao cha ta lại ko có tình thương với ta? Vì sao đồng loại của ta lại có thế thản nhiên bước qua xác ta đế tới nhà thờ và khua môi múa mỏ về lòng nhân hậu nhân ái? Vì sao…

Vâng, nơi lạnh nhất ko phải là Bắc cực hay Nam cực vì với cái lạnh vật lí, con người văn minh có thừa khả năng đề vượt qua hoặc thích ứng với nó bằng các phương tiện vật chất hiện đại. Cái lạnh kinh khủng nhất chính là thái độ thờ ơ trước cái ác, vì chính nó sẽ huỷ diệt lòng nhân ái của con người – huỷ diệt cái tính chất thiên phú cao quí hàng đầu nhưng mà chỉ con người mới có và một lúc lòng nhân ái đã bị huỷ diệt thì con người sẽ vô tự tình lột hết đai cân áo mũ của mình và trần truồng ra giữa thanh thiên bạch nhật như một loài dã thú, thậm chí còn đáng sợ hơn cả loài dã thú (hổ dữ ko ăn thịt con) bởi đó là một sự thờ ơ có ý thức rất ích kỉ và rất hèn nhát. Có một nhà văn Pháp từng nói: “Tôi ko muốn chết với tư cách là một người lương thiện, nhưng mà muốn được chết trong một xã hội lương thiện”. Cái xã hội lương thiện nhưng mà nhà văn đó hằng ước mơ chính là một xã hội đầy ắp tình thương.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 9

Chắc hẳn trong số chúng ta đều biết tới một nơi lạnh lẽo và băng giá trên Trái Đất này, đó chính là vùng Bắc Cực, thế nhưng vì chúng ta ko phải sống tại đó, cũng chưa mấy người nào đặt chân tới đó nên sự lạnh lẽo đó ko có cơ sở gì khiến chúng ta sợ hãi. Ngược lại, trong xã hội con người, nơi con người tập trung sinh sống lại có sự lạnh lẽo đáng sợ, sự lạnh lẽo đó bắt nguồn từ sự thiếu vắng tình thương, chính bởi vậy mới có câu “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương”.

Trong câu nói trên, “Bắc Cực” là tên một địa danh trên Trái Đất, đây là điểm cực Bắc của quả địa cầu, nơi đây có đặc điểm thời tiết khí hậu rất khắc nghiệt với băng tuyết bao phủ quanh năm, nhiệt độ trung bình lúc nào cũng âm độ, toàn thể điều kiện đều ko thể phục vụ nhu cầu tồn tại và sinh sống phổ biến của con người. “Tình thương” chính là một trong những khía cạnh tình cảm của con người, đó là tình cảm mến thương, sự đồng cảm, thấu hiểu và san sớt giữa những con người với nhau. Đó được coi là một tình cảm xinh xắn, rất đáng quý và đáng trân trọng, làm cho con người thân thiện và gắn bó với nhau hơn, nơi có tình thương là nơi có những con người biết mến thương, san sẻ và lan tỏa tình mến thương. Câu nói mang ý nghĩa nói về trị giá thực sự của tình thương trong đời sống con người, con người có thể sống trên Bắc Cực nhưng cứng cáp ko thể sống ở nơi thiếu tình thương.

Bắc Cực trên lý thuyết là nơi lạnh nhất trên toàn cầu này, tuy nhiên nếu nói tới sự tác động đối với đời sống con người thì đó chưa thực sự lạnh nhất. Bởi cái lạnh trên vùng đất Bắc Cực là cái lạnh của khí hậu, thời tiết, của tự nhiên, cái lạnh đó chỉ làm cho ta có cảm giác lạnh ở bên ngoài thân thể. Đặc trưng cái lạnh ở Bắc Cực tuy ko thích hợp cho con người sinh sống nhưng con người có thể khắc phục, có thể chống lại được cái lạnh đó bằng cách dùng các lớp giữ nhiệt để giữ ấm thân thể là hoàn toàn có thể thích ứng, ko bị cái lạnh làm tác động. Ngược lại, nơi ko có tình thương trong xã hội nhân loại là nơi con người sống hoàn toàn phổ biến nhưng giữa người với người lại ko có tình cảm, ko tồn tại sự mến thương lẫn nhau, điều đó làm cho tâm hồn và lòng dạ con người trở thành hoàn toàn băng giá. Sẽ thế nào lúc con người sống với nhau nhưng mà ko thương yêu nhau, đó là sự ghét ghen, đố kỵ, có thể hãm hại nhau thậm chí thảm sát lẫn nhau, thờ ơ trước sự tồn tại và đau thương của nhau. Một nơi con người ko cùng bảo vệ và thương yêu nhau thì nơi đó dần dần sẽ chẳng còn sự sống, sự tồn tại của con người. Như vậy, nơi thiếu vắng tình thương mới là nơi lạnh nhất và đáng sợ nhất.

Tình mến thương có một sức mạnh vô cùng to lớn, nó có thể sưởi ấm trái tim con người, có thể gắn kết đồng loại với nhau, mang thú vui và sự sẻ chia hạnh phúc tới với mỗi người. Có tình thương, mọi người biết sống một cách chan hòa, tình cảm, biết thông cảm và san sớt với nhau, một số đông có những con người biết mến thương nhau là một số đông gắn kết, tăng trưởng và vững bền. Con người sống bằng vật chất chỉ là một phần bên ngoài, sống bằng tình thương mới là phần quan trọng bên trong, vật chất bên ngoài có thể được – mất, có – ko luôn bình ổn và ko tồn tại mãi mãi nhưng tình thương thì xoành xoạch tồn tại. Không có tình thương thì con người ko thể sống được, dù có tồn tại cũng chỉ là sự tồn tại vô nghĩa, cô độc. Tình thương là cần thiết trong cuộc sống con người, tuy nhiên phải biết cách sử dụng tình thương đúng lúc, đúng chỗ và thích hợp, phải ứng dụng tình thương vào từng hoàn cảnh sao cho hợp tình, hợp lý để tình thương được phát huy trị giá.

Như vậy qua câu nói trên, chúng ta phải khẳng định một điều rằng nơi thiếu vắng tình thương là nơi lạnh nhất, phải nhận thức được rằng sống là phải mến thương, nếu bản thân sống ko có tình thương là đang tự tàn phá cuộc sống của mình. Mỗi con người nên xây dựng và củng cố tình thương của chính mình, luôn nỗ lực lan tỏa tình thương trong số đông và xã hội, đấu tranh hết mình với mọi biểu thị của thiếu tình thương, lên án mạnh mẽ những lối sống vô cảm, thờ ơ trong xã hội.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

Nghị luận “Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi thiếu vắng tình thương” số 10

Trong cuộc sống mỗi chúng ta ko thể sống nhưng mà ko có tình thương, tình thương là sự rung động trong trái tim của mỗi con người, đúng như ngạn ngữ đã từng viết : “ Nơi lạnh nhất ko phải là Bắc Cực nhưng mà là nơi ko có tình thương”. Chính điều đó đã tạo điều kiện cho mỗi chúng ta hiểu được tầm quan trọng của tình thương. Vì vậy, đã có ý kiến cho rằng: “ Tình thương là hạnh phúc của con người”.

Có rất nhiều cách để khái niệm tình thương nhưng nhìn chung tình thương yêu là một cảm giác tới từ sự thật tâm cảu trái tim, nó vô cùng đơn giản, mộc mạc, ko mang những mưu toan, tính toán và tình thương hiện diện khắp mọi nơi. Hạnh phúc là cảm giác vui vẻ, sung sướng hay đơn giản chỉ là sự thanh tịnh trong tâm hồn. Vì vậy, nhưng mà tình thương yêu và hạnh phúc luôn tồn tại song song nhau.

Tình thương có ở tất cả mọi người trong xã hội, nhưng nó xuất hiện lúc con người muốn trình bày nó. Sống trong gia đình chúng ta sẽ thu được tình thương của cha mẹ, ông bà, anh chị em, tới trường sẽ cảm nhận tình thương giữa bằng hữu, của thầy cô. Khi tất cả mọi người đều dành tình thương cho nhau, con người sẽ dễ vượt qua những trở ngại của cuộc sống, sẽ phấn đấu để đạt được mục tiêu nhưng mà mình đặt ra. Chúng ta dành tình thương cho người khác thì cũng sẽ thu được tình thương của người khác dành cho mình. Đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất nhưng mà chỉ những người biết trân trọng mới đáng được nhận nó.

Tình thương còn trình bày ở thái độ đồng cảm, xót thương thật tâm, thâm thúy dành cho những người có số phận khổ đau, xấu số: Đó là những đứa trẻ mồ côi, những người già neo đơn, những người tật nguyền,… Nó còn bắt nguồn từ thái độ quan tâm, hành động sẵn sàng san sớt vật chất cho những người, khó khăn thiếu thốn ở xung quanh mình. Xuất phát từ tấm lòng thơm thảo đó, cho nên ngày càng nhiều những nhà hảo tâm, dang tay tương trợ số đông. Họ đứng ra quyên góp tiền mặt, lương thực, thuốc thang… tương trợ sẻ chia những người có hoàn cảnh khó khăn như ca sĩ Thủy Tiên, Mc Phan Anh… Hay những đội tự nguyện xanh của các sở ban ngành, các trường đại học… sẵn sàng tới những nơi vùng sâu, vùng xa chung tay tương trợ bà con vùng bão lũ, hiến máu nhân đạo,… Tình thương còn được trình bày ở việc tích cực lên án, đấu tranh, chống lại những thế lực đày đọa, bóc lột, ngược đãi con người.

Không chỉ có vậy, tình mến thương còn là ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn con người độc thân, khổ đau, xấu số. Giúp họ có thêm sức mạnh vượt lên mọi hoàn cảnh, sống vui vẻ, hạnh phúc. Tình mến thương còn giúp cảm hóa những con người lỗi lầm, đưa họ quay trở về làm lại từ đầu. Được sống trong tình mến thương là niềm hạnh phúc lớn để con người trở thành lương thiện. Những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong tình mến thương sẽ có một tâm hồn nhạy cảm, biết quan tâm tới mọi người xung quanh. Trái lại, những đứa trẻ bị ngược đãi, đánh đập sẽ xấu số vô cùng. Con người hạnh phúc vì được sống lúc bị cái chết rình rập, được ăn lúc đang đói, được hi vọng lúc đang vô vọng,… nhưng niềm hạnh phúc lớn lao nhất là được sống trog tình mến thương.

Tuy nhiên chúng ta ko nên chỉ nhận tình thương nhưng mà còn phải học cách cho đi nữa. Mến thương người khác cũng là yêu bản thân mình. Chính vì vậy con người hạnh phúc nhất là lúc cho đi tình thương và được đáp trả lại tình mến thương từ người khác.

Tình thương sẽ là thứ tình cảm đáng quý nếu nó được trình bày đúng chỗ, đúng mục tiêu. Có những tình thương ko những ko mang lại hạnh phúc nhưng mà thậm chí còn mang xấu số cho người mình thương yêu. Tiêu biểu là có những bậc cha mẹ vì quá mến thương con, cưng chiều con cái quá mức vừa vô tình làm hư con nhưng mà dẫn tới xấu số cho cuộc sống của chúng sau này. Hay như chuyện lợi dụng tình thương của người khác để ỉ lại, giả dạng hành khất, lười nhác ko chịu lao động, sống bằng đồng tiền bố thí của người khác. Những phần tử đó chỉ lũy phần làm băng hoại xã hội nhưng mà thôi.

Kế bên những người luôn trao tặng tình thương thì vẫn còn những con người ích kỷ, vô cảm chỉ chu đáo lo cho bản thân mình. Họ dửng dung trước nỗi đau chung của số đông, mặc kệ mọi người xung quanh, chỉ quan tâm tới bản thân mình. Thật đáng lên án những con người tương tự.

Một câu ngạn ngữ của Scotland nói rằng:” Hãy sống thật hạnh phúc lúc bạn còn đang sống – bởi vì bạn chỉ có 1 lần sống duy nhất nhưng mà thôi!” Câu nói này thật hay. Mỗi ngày chúng ta có 24h để sống, để mến thương, để phát hiện những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Hãy cho đi tình thương để có thể cảm nhận cuộc sống 1 cách đầy đủ nhất, tuyệt vời nhất, tròn vẹn nhất. Có những lúc, cho đi một nhưng sẽ nhận lại mười. Hãy trao mến thương lúc còn có thể.

Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)

.



Về trang chủ: TH Huỳnh Ngọc Huệ
Bài viết thuộc danh mục: Tổng hợp

Trường Đại Học Y Dược Buôn Ma Thuột

Đội ngũ của chúng tôi đạt chuẩn, mạnh mẽ và sáng tạo và liên tục đổi mới phương thức giảng dạy để đem lại kết quả tốt nhất.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button