Văn mẫu lớp 8: Hãy tưởng tượng mình là con của Lão Hạc để kể lại câu chuyện trong ngày về quê thăm mộ cha được Viknews biên soạn và chia sẻ. Gồm 4 bài văn mẫu giúp các em có thêm tài liệu tham khảo, tích lũy thêm vốn từ vựng, từ đó có thêm ý tưởng để hoàn thiện bài viết của mình. Dưới đây là thông tin chi tiết để bạn tham khảo
Video văn tưởng tượng lớp 8
Bạn đang xem bài: Hãy tưởng tượng mình là con trai Lão Hạc để kể lại câu chuyện ngày trở về quê hương thăm mộ cha
Dàn ý tưởng tượng mình là con trai lão Hạc kể lại chuyện ngày trở về quê hương thăm mộ cha
1. Mở bài:
Vì không có tiền lấy vợ, con trai lão Hạc bỏ làng vào Nam Kỳ.
Ly thân mấy năm, hiện tại đã trở về thôn.
2. Thân bài:
* Những ngày con trai lão Hạc trở về làng:
- Tinh thần cách mạng của dân làng sôi nổi. Tiếng trống, tiếng mõ vang vọng khắp làng. Người dân kéo nhau phá kho thóc của Nhật, theo Việt Minh giành lại chính quyền từ tay thực dân Pháp.
- Anh thấy xót xa trước sự hoang tàn của ngôi nhà, mảnh vườn cũ.
- Anh đến thăm ông giáo hàng xóm để hỏi thăm về cha mình.
- Ông giáo kể lại mọi chuyện rồi dẫn anh ra thắp hương trên mộ cha.
- Anh tâm sự với người cha nghèo nơi chín suối rằng trong thời gian làm công nhân cao su đất đỏ ở Nam Kỳ, anh đã giác ngộ cách mạng.
- Sau vài ngày thu xếp việc nhà, anh cảm ơn bà con lối xóm đã giúp đỡ bố anh những ngày cuối đời rồi ra đi.
3. Kết luận:
Cô giáo tiễn anh.
Từ sân ga, tiếng còi thúc giục anh ta đi.
Xem thêm : Bài soạn siêu ngắn: Sau phút chia ly – Ngữ văn lớp 7
Đề bài: Tưởng tượng mình là con trai lão Hạc (trong truyện ngăn Lão Hạc của Nam Cao) để kể lại câu chuyện ngày trở về quê hương, ra thăm mộ cha.
Tôi là con của lão Hạc. Sau tám năm lên đồn điền cao su, nay tôi mới có dịp trở về quê hương, thăm lại người cha già và bác Vàng kính yêu.
Cũng như bao người xa quê khác, tôi vô cùng hồi hộp, háo hức và xúc động khi được trở về quê, gặp lại người cha đáng kính sau bao năm xa cách.
Bao năm nay tôi không viết thư cho bố, không biết cuộc sống của bố ra sao, trong túi tôi dành dụm được ít tiền đưa cho bố rồi về quê lấy chồng. Cảnh vật quê hương vẫn thân thuộc như thuở nào. Trong tâm trí tôi vẫn nhớ từng làng, từng ngõ, từng con sông, từng ngọn đồi, nhưng dường như cảnh vật đang dần xơ xác hơn so với ngày tôi rời làng. Đột nhiên, một cảm giác lành lạnh bao trùm không khí khi tôi bước chân vào khu vườn của cha tôi. Cây cối khô héo, cây cối xung quanh hoang tàn, trơ trụi như lâu ngày không có ai đến chăm sóc. Ngôi nhà rơm của bố tôi xập xệ, trông như sắp đổ. Tôi vội nhìn vào trong nhà, nhưng không thấy cha tôi đâu cả. Tôi cất tiếng gọi: “Bố, bố, con về rồi bố, bố ơi! …” nhưng không có tiếng trả lời. Tôi bỗng thấy sợ. Bỗng có một người hàng xóm đi ngang qua, nhận ra tôi là con của lão Hạc và nói: – Ồ, anh về rồi, nhưng giờ muộn quá rồi, bố anh đã mất cách đây 5 năm rồi, vườn cây đã bán hết cho ông giáo rồi. , bạn nên thử hỏi giáo viên. ” Tôi choáng váng không tin vào tai mình, quên cảm ơn bà hàng xóm rồi chạy thẳng sang nhà thầy.
Vừa đến nơi, cô giáo nhận ra tôi ngay, “à” lên tiếng mời tôi vào nhà. Ngay lập tức tôi đi thẳng vào vấn đề:
– Thưa thầy, thầy có thể cho em biết chuyện bố em bị sao, còn chuyện mảnh vườn, chuyện bố em bán mảnh vườn cho cô giáo như thế nào ạ?
– Bình tĩnh đi, chuyện còn dài lắm, anh đưa em về mộ bố anh trước. Cô giáo từ tốn đáp. Đến mộ bố, tôi và thầy thắp vài nén hương cầu nguyện cho bố, thầy nghẹn ngào nói: “Con ơi!
– Lão Hạc, con lão cuối cùng cũng đã về, đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa trả lại mảnh vườn mà lão đã hy sinh cả đời để giữ cho lão. Bây giờ anh ấy có thể yên nghỉ nơi suối vàng?
Nghe đến đây, không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi vô cùng đau buồn và ân hận nói:
– Thưa cha, con là người con hiếu thảo phải không, trong lúc cha cần một bờ vai để con tựa vào nhất thì con lại không có mặt. Tôi chỉ bận kiếm tiền để sau này có cuộc sống đầy đủ hơn, tôi xin lỗi – tôi tự đánh mình.
Tôi vừa dứt lời thì được thầy vỗ vai an ủi, rồi cả hai quay lại nhà thầy tiếp tục nói chuyện. Cô giáo rót nước cho tôi uống rồi từ tốn kể lại toàn bộ câu chuyện. Từ lúc mùa màng chết đói, bố tôi đau khổ bán chú Vàng cho đến khi hối hận vì đã lừa một con chó. Bố tôi phải tự giải thoát cho mình bằng cách ăn bả chó do Binh Tư van xin để khỏi tiêu tiền dành dụm và giữ lại mảnh vườn cho tôi. Bố tôi nhờ ông giáo viết giấy bán mảnh vườn để giữ nguyên khu vườn khi tôi về.
Nghe xong câu chuyện mà cô giáo kể, tôi không kìm được xúc động, hai hàng nước mắt chảy dài. Tôi rất xin lỗi, rất xin lỗi, chỉ vì
Cha ơi, nhưng vì con mà cha phải tìm đến cái chết khủng khiếp để giải thoát cho chính mình. Đầu óc tôi choáng váng, tôi cảm thấy mình đáng chết, tôi là đứa con bất hiếu, tại sao một người cha lại phải hy sinh mạng sống của mình cho một đứa con trai như tôi. Trái tim tôi ngập tràn cảm giác tội lỗi và hối hận. Tôi yêu bố tôi rất nhiều. Thực ra, ngày đó, một phần vì nóng ruột sau khi người yêu đi lấy chồng phần vì nhà nghèo, không đủ tiền cưới, một phần vì thấy bố đã già, phải làm việc vất vả nên tôi mới bỏ đi. làng để kiếm một ít tiền. Để sau này có chút vốn khởi nghiệp, vừa để bố tôi an hưởng tuổi già, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Tôi chỉ nghĩ mảnh đất đó là miền đất hứa, có thể kiếm được nhiều tiền để sau này về quê với bố, lập nghiệp và lập gia đình. Cô giáo liền cho tôi xem dòng chữ khu vườn và nói: “Bây giờ, chữ viết này không còn ý nghĩa gì nữa”. Sau đó, ông giáo xé nó ra và trả lại cho tôi mấy chục đồng bạc mà cha tôi yêu cầu ông đưa cho tôi. giữ thầy. Trước khi đi, tôi có đưa cho thầy một ít bạc nhưng thầy nhất quyết không nhận, thầy nói không có lý do gì phải nhận.
Tôi ra đi, trong lòng thầm nghĩ sẽ trân trọng mảnh vườn của cha để lại suốt đời, sẽ không bao giờ bán một tấc đất vì đó là mồ hôi, công sức và cả cuộc đời của cha để lại cho tôi. Con sẽ lập nghiệp ở đây, sẽ lập gia đình, sẽ chăm chỉ học hành và sẽ luôn hướng tới tương lai tốt đẹp để cha có thể mỉm cười dưới suối vàng.
Về trang chủ: TH Huỳnh Ngọc Huệ
Bài viết thuộc danh mục: Tổng hợp